Thủy An Lạc chạy về nhà liền quăng luôn túi xách lên ghế rồi chạy thẳng vào phòng ngủ.
Hiếm khi Sở Ninh Dực mới uống say, hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc thấy anh uống say.
“Anh Xinh Trai! Có chuyện gì vậy?” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy tới bên giường nhìn Sở Ninh Dực, vừa tới nơi liền trông thấy vết thương trên tay anh.
“Mẹ, con xin lỗi!” Bánh Bao Rau nói rồi òa một tiếng khóc nấc lên.
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh giường rồi ôm lấy Bánh Bao Rau đang khóc lớn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Thím Ngô nói do Bánh Bao Rau đụng vào bàn nên cái cốc trên bàn rơi xuống đất! Sở Đại không muốn để thằng nhóc này bị thương cho nên tự lật xe lăn luôn.” An Phong Dương giải thích: “Có điều bây giờ không sao nữa rồi, chỉ uống say thôi.”
Thủy An Lạc nghe An Phong Dương nói xong liền vội vàng lật quần áo của Bánh Bao Rau ra, cánh tay của Bánh Bao Rau tím một mảng lớn, ngay cả trên cái bụng nhỏ cũng tím xanh một mảng.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy!” Thủy An Lạc nói rồi bế nhóc ra ngoài tìm hòm thuốc.
An Phong Dương day day trán của mình rồi đi theo: “Ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng lo lắng quá.”
Nói không lo lắng thì là giả, con là con của cô, chồng cũng là của cô, làm sao Thủy An Lạc có thể không đau lòng cho được.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Rau bôi thuốc, vừa bôi vừa hôn lên đầu nhóc: “Đừng khóc, không phải là lỗi của con đâu.”
“Thiếu phu nhân, đều do tôi không để ý cô chủ, cậu chủ. Tôi xin lỗi.” Thím Ngô cúi thấp đầu nói.
Thủy An Lạc ngẩng lên, sắc mặt của cô cực kỳ khó coi, mãi đến nửa ngày sau cũng không nói lấy một câu. Cô sợ nếu mình nói ra thì sẽ mẳng chửi người mất.
Nếu như thím Vu ở đây thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này.
Thím Ngô thấy sắc mặc của Thủy An Lạc không tốt cũng không dám lên tiếng nữa.
An Phong Dương ngồi xuống đối diện Thủy An Lạc: “Chuyện lần này là đả kích rất lớn với Sở Đại! Nhiều năm rồi anh không thấy cậu ấy uống say đến vậy.”
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, đây chính là chuyện mà cô lo lắng nhất. Có thể lúc đầu không có cảm giác thế nhưng nếu một ngày xảy ra chuyện gì đó đả kích lòng tự tôn của anh thì mọi chuyện sẽ khó có thể xử lý được.
“Em không đi làm nữa, sau này em sẽ ở nhà chăm sóc họ.” Thủy An Lạc bôi thuốc cho Bánh Bao Rau xong liền ngẩng lên nhìn An Phong Dương.
An Phong Dương khựng lại một chút: “Đây không phải là một quyết định sáng suốt. Em làm như thế chẳng phải là coi cậu ấy thành người tàn tật rồi sao?"
“Bây giờ em muốn cho anh ấy nhận thức được điều đó!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói: “Anh ấy vẫn luôn lừa mình dối người, nhưng bây giờ thì sao, ngã một lần anh ấy đã không chịu nổi, về sau sẽ có khả năng ngã thêm mười lần, tám lần nữa thì phải làm sao đây?”
Lúc ở bệnh viên Thủy An Lạc nhận được điện thoại của An Phong Dương nói Sở Ninh Dực bị ngã. Cô đã sững cả người, cứ như thể bị một chậu nước đá dội thẳng từ đỉnh đầu xuống vậy.
Cái mà cô lo lắng không phải là vết thương mà chính là lòng tự ái của anh.
Cú ngã lần này, cái ngã xuống không phải là cơ thể mà chính là lòng tự tôn của anh.
An Phong Dương muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể thu tay lại: “Được rồi, em cứ tự quyết định đi.”
Thủy An Lạc cúi đầu hôn Bánh Bao Rau: “Đừng khóc, mẹ không trách con, ba cũng không trách con đâu.”
Bánh Bao Rau vẫn khóc thút thít, nhưng mà nhóc tự trách chính mình.
“Thím Ngô, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Trong nhà có trẻ con, vậy nên các loại như ly cốc thủy tinh không được đặt trên bàn trà, cũng không được đặt ở những nơi mà bọn trẻ có thể đụng vào!” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bàn trà lúc này đã dọn sạch sẽ rồi chất vất.
An Phong Dương hơi nheo mắt, quan sát nhất cử nhất động của thím Ngô. Cái ly kia có lẽ không phải đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa lúc đó bà ta nghe thấy tiếng động cũng không chạy ra ngay lập tức.
Như vậy chẳng phải có thể đoán được rằng chuyện này rõ ràng là cố ý sao?