Hạ Lăng rũ mắt xuống che đi những cảm xúc kỳ lạ trong mắt để không ai biết cô ta đang nghĩ gì.
Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng vội. Cô vẫn chờ cô ta trả lời và tiếp tục uống... trà sữa của mình.
“Cô Phong, tôi không hiểu tại sao cô lại nói như vậy. Lẽ nào chỉ vì tôi muốn làm trợ lý của Phong Phong mà cô cứ thế vu oan cho tôi như vậy sao?” Hạ Lăng nói, trông có vẻ như cô ta đang tức giận.
Kiều Nhã Nguyễn đưa tay xoa xoa tai của mình, rốt cuộc hôm nay cô cũng hiểu rõ cái gì gọi là trả đũa rồi.
Thế nhưng cũng đồng thời chứng minh được rằng, Hạ Lăng này không đơn giản.
“Cũng vì muốn tốt cho cô Hạ đây thôi. Cô phải biết rằng, đến bây giờ cô vẫn có thể khỏe mạnh không bị tổn hại gì để ngồi đối diện tôi thế này, hoàn toàn là nhờ gương mặt của cô đấy! Trước khi làm chuyện xấu thì nhớ phải nghĩ cho kỹ. Nếu như cô dám ỉ vào gương mặt đó mà làm chuyện xấu xa thì tôi cam đoan một phút sau cô sẽ không còn nó nữa đâu!” Kiều Nhã Nguyễn uy hiếp nói, sau đó đứng dậy nhìn Hạ Lăng từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, chị Kỳ Nhu là cảnh sát, vậy nên cô cẩn thận một chút nếu không thì chính gương mặt này sẽ đưa cô ra trước công lý đấy!”
Thanh âm của Kiều Nhã Nguyễn rất thấp, thấp đến mức cô dựa sát vào Hạ Lăng, hơi thở của cô đều phả trên mặt cô ta.
Dưới mặt bàn, hai bàn tay đang đặt trên đùi của Hạ Lăng cũng siết chặt lại.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn ánh mắt giận dữ của cô ta thì mỉm cười đứng thẳng người dậy, sau đó xoay người bỏ đi.
“Tại sao? Cô còn chưa kết hôn với Phong Phong cơ mà! Tôi chỉ là một fan hâm mộ của anh ấy cho nên muốn làm trợ lý của anh ấy mà thôi! Tôi đã được thông qua, nhưng chỉ vì cô không thích tôi cho nên tôi không được làm việc nữa sao?”
Hạ Lăng đột nhiên đứng phắt dậy, hai tay cô ta chống lên bàn, tức giận nói.
Hạ Lăng vừa mới dứt lời thì những phóng viên xung quanh dường như không nhịn nổi nữa mà lập tức đứng dậy cầm máy ảnh quay chụp lia lịa.
Kiều Nhã Nguyễn thấy cô ta nói vậy liền dừng bước.
Cái người tên Hạ Lăng này còn không cần thể diện hơn cả những gì cô nghĩ.
Kiều Nhã Nguyễn xoay người lại nhìn cô gái đang chống mạnh hai tay trên bàn. Cô ta tỏ ra tội nghiệp, thế nhưng ánh mắt thì lại đang khiêu khích Kiều Nhã Nguyễn.
Vậy nên lúc Phong Phong vừa bước vào liền trông thấy cảnh này.
Phóng viên thấy Phong Phong xuất hiện thì lập tức vọt tới. Tiểu Bất Điểm được Phong Phong ôm vào lòng, ánh mắt của bé chính là ánh mắt chỉ thuộc về Phong Phong, trong sáng nhưng lạnh lùng.
Phong Phong đi tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn rồi cúi đầu nhìn cô: “Làm sao thế?”
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai: “Đang nghĩ thôi, nghĩ xem để đối phó với tiện nhân thế này thì nên nhẫn nhịn hay ăn miếng trả miếng thì tốt hơn!” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững trả lời.
Phong Phong ngẩng đầu lên, Hạ Lăng đã đổi thành bộ dạng đáng thương, chính là bộ dạng đáng thương của An Kỳ Nhu.
“Đừng đánh vào mặt!” Phong Phong khẽ nói.
Đó là khuôn mặt thuộc về An Kỳ Nhu, vậy nên anh không muốn bất cứ ai động vào nó cả.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu đối diện với Phong Phong.
Phong Phong hơi nhún vai: “Hay là để anh giúp em?”
“Phong Ảnh đế, mẹ của con gái anh có đúng là cô Kiều đang đứng bên cạnh anh không?”
“Phong Ảnh đế vì cô Kiều mà nghỉ đóng phim một năm, thế nhưng vì sao suốt ba năm sau đó lại không có bất cứ tin tức gì của cô Kiều?”
“Cô Kiều hiện đang trong thời kỳ phục vụ quân đội, điều này có phải là thật hay không?”
...
Từng câu hỏi cứ vang lên liến thoắng đi kèm với ánh đèn máy ảnh chớp nhoáng.
Kiều Nhã Nguyễn xoay người lại rồi khẽ mỉm cười với Hạ Lăng. Cô biết con nhỏ kia đang nghĩ gì.
Đáng tiếc...
Nụ cười nơi khóe môi của Hạ Lăng còn chưa kịp thu lại thì đã bị cái ly trong tay Kiều Nhã Nguyễn đập thẳng vào bụng dưới. Cô ta bị đau phải lui lại rồi ngã ngồi trên ghế, rồi lại bị lăn từ ghế xuống đất, trông thật thảm hại.