George đưa họ về đến nhà, sau khi Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm xuống xe rồi, anh ta mới hạ kính xe xuống, nói.
“Mấy ngày nữa là tiệc đóng máy của đoàn làm phim, cậu muốn tôi từ chối giúp cậu hay thế nào?” George hỏi.
Phong Phong hơi dừng bước một chút, sau đó quay đầu nhìn George: “Chẳng lẽ anh mong tôi tham gia bữa tiệc đó à?”
George hơi nhún vai: “Tôi nghĩ nếu cậu muốn phát triển trong nước thì tốt nhất vẫn phải tuân thủ quy luật của giới giải trí trong nước, thế nên...”
George không cần nói hết thì Phong Phong cũng hiểu ý của anh ta.
Nếu là lúc trướcGeorgenhất định sẽ giúp Phong Phong từ chối, thế nhưng lần này lại hỏi ý của Phong Phong cho nên có thể thấy được thái độ của anh ta trong việc này.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cân nhắc.” Phong Phong nói rồi ôm Tiểu Bất Điểm đi.
George nhìn hai ba con họ đi vào trong thang máy rồi mới lái xe chạy đi, có vẻ như từ sau vụ tai nạn xe kia, thái độ của Phong Phong đối với anh ta tốt hơn hẳn.
“Ba, con đói rồi.” Tiểu Bất Điểm thở dài nói.
Phong Phong nhướng mày. Anh cũng đói rồi, nhưng nếu làm cơm ở nhà thì một lát nữa mới có thể ăn được.
Vậy nên Phong Phong quả quyết chạy sang nhà đối diện ăn chùa. Dù sao thì nhà anh lúc này cũng chỉ có một người chồng của lính và đứa con nhỏ, vẫn có quyền đi ăn chùa.
Thế nên khi Thủy An Lạc mở cửa ra liền trông thấy một lớn một nhỏ đang đứng bên ngoài.
“Gì đây?”
Phong Phong đĩnh đạc ôm con gái đi vào, hiên ngang nói: “Ăn cơm!”
Thủy An Lạc: “...”
Má, nói thản nhiên thế à, mặt mũi vứt đâu rồi hả?
“Bất Điểm!” Bánh Bao Đậu vui sướng hô lên rồi cười híp mắt chạy tới, kéo tay Tiểu Bất Điểm vừa được thả xuống đi vào.
Phong Phong quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Thấy chưa, cô còn chẳng bằng con gái của cô!”
Nếu như trong tay Thủy An Lạc đang cầm dao phay thì cô sẽ không ngần ngại gì mà chém một phát vào khuôn mặt đẹp trai kia. Cô nói: “Vừa hay anh Sở cũng đang chờ anh đấy, đi chịu chết đi!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người vào bếp giúp thím Ngô làm cơm.
Phong Phong sờ sờ mũi của mình, rồi đi vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực.
Lần này tin tức được truyền ra chỉ trong nháy mắt, không một ai kịp đề phòng, thậm chí là cả Sở Ninh Dực.
Nhưng đối với Sở Ninh Dực mà nói thì mấy cái này cũng chẳng phải là vấn đề, dù sao thì anh cũng trải qua nhiều rồi.
“Sở Đại tìm tôi à?” Phong Phong đẩy cửa vào, uể oải nói.
Sở Ninh Dực đang nhìn máy tính liền ngẩng lên nhìn người đàn ông đang dựa vào cửa: “Chuyện scandal lần này công ty sẽ giải quyết, thế nhưng chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến Kiều Nhã Nguyễn ở quân bộ. Cậu định giải quyết chuyện này thế nào đây?”
“Kết hôn thôi, sớm muộn gì chẳng phải làm.” Phong Phong nói rồi đi qua đứng bên cạnh Sở Ninh Dực: “Sở Đại, giúp bọn tôi chọn một ngày kết hôn đi, đối với cậu mà nói thì thì chuyện này đâu khó gì?”
“Đây chính là lý do mà cậu chẳng lo lắng gì đấy à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh rồi điều khiển xe lăn rời khỏi bàn làm việc: “Cái cô Hạ Lăng kia vẫn còn ở bên cạnh cậu sao?”
“Tôi không có quyền can thiệp vào tự do của người khác.” Phong Phong trả lời.
“Cậu cũng không hạ quyết tâm đuổi người ta đi.” Sở Ninh Dực cười nhạt, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Hôn nhân là việc của hai người. Cho dù có thêm một người thứ ba thì người đó cũng chỉ có thể là đứa con. Đừng có chơi với lửa rồi có ngày chết cháy đấy!”
Phong Phong nhíu mày rồi cúi đầu nghe anh mắng: “Nhà cậu còn thêm cả người thứ năm nữa kìa.”
“Nói cái gì đó hả?”
“Không có gì!” Phong Phong vội vàng lấp liếm: “Sở Đại, cậu sẽ giúp tôi mà đúng không?”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm nhìn Phong Phong.
Phong Phong bị Sở Ninh Dực nhìn mà nổi cả da gà nên không nhịn được lui về sau một bước.
“Phong Tứ, tôi với An Tam của cậu có phải đã bảo vệ cậu tốt quá rồi không?” Sở Ninh Dực bỗng chậm rãi nói.
“Không có, tuyệt đối không hề có chuyện đó!” Phong Phong lập tức xua tay phản bác. Nhưng khi anh nghĩ đến việc chỉ cần anh có chuyện gì thì hai người này sẽ lập tức xuất hiện thì hình như đúng là như thế thật.