Bánh Bao Rau cũng nhìn xuống theo, nhóc chưa thấy ba nổi giận bao giờ cả, xem ra lần này chú Tư toi rồi.
Thủy An Lạc vốn đang chuẩn bị cơm tối trong bếp, nghe thấy tiếng động trong phòng liền vội vàng chạy tới, “Sao thế?”
Phòng làm việc đã được chuyển xuống tầng một nhưng còn chưa dọn hết đồ đạc xuống, cho nên bên trong chỉ có một chiếc bàn làm việc và một kệ sách nhỏ mà thôi.
Sở Ninh Dực đang ngồi bên cạnh bàn, dưới chân là đống sách vừa bị anh hất xuống.
Phong Phong tựa gần cửa, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Thủy An Lạc nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng lui ra ngoài. Cô không muốn thành pháo hôi.
Cửa phòng được đóng lại, bên trong tiếp tục yên tĩnh trở lại.
“Là tôi đuổi Hạ Lăng đấy, cho dù cô ta có vô tội hay không thì để cô ta ở lại bên cạnh cậu không có gì tốt lành cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Phong Phong chậm rãi ngẩng đầu, “Chuyện đuổi cô ta đi tôi không có ý kiến, mọi người cũng không cần phải thông qua sự đồng ý của tôi đâu.”
“Phong Tứ, cô ta không phải Kỳ Nhu, chuyện này cậu buộc phải nhớ kỹ.” Giọng nói của Sở Ninh Dực càng trầm xuống, “Không thì giờ cậu chọn, rồi buông tha cho Kiều Nhã Nguyễn.”
“Chuyện đó tuyệt đối không thể.” Phong Phong nhanh chóng cắt lời Sở Ninh Dực, sau đó bực dọc vò đầu một cái, “Sở Đại, tôi biết mình đang làm gì, tôi cũng sẽ không bỏ Kiều Nhã Nguyễn, tuyệt đối không.”
Chỉ là, Hạ Lăng bỗng xuất hiện quá đột ngột, khiến anh không hề kịp chuẩn bị tâm lý.
Anh cho rằng, Kỳ Nhu sẽ vĩnh viễn sống trong lòng mình, nhưng sự xuất hiện của cô ta khiến trái tim anh trở nên hỗn loạn.
Nhưng điều duy nhất anh có thể xác định là, anh tuyệt đối sẽ không bỏ Kiều Nhã Nguyễn, tuyệt đối không!
Sở Ninh Dực đặt bàn tay đã nắm chặt lại trên bàn. Anh nhìn Phong Phong với ánh mắt đầy thâm thúy.
Phong Phong xoay người, “Sở Đại, không có chuyện gì đâu, tôi về trước đây.”
Chuyện hôm nay, anh phải suy nghĩ một cách tỉ mỉ mới được.
Tiểu Bất Điểm ở lại ăn cơm, Phong Phong về nhà một mình.
Thủy An Lạc nhìn anh ta đi, lại nhìn mấy đứa bé đang nô đùa trong phòng, cả tiếng khắc khẩu thỉnh thoảng vọng từ trên lầu xuống, nhà cô sắp thành cái vườn trẻ đến nơi rồi.
“Bánh Bao Rau, đừng bắt nạt em, sắp đến giờ ăn cơm rồi này.” Thủy An Lạc dặn xong lại vào bếp bận bịu tiếp.
Tiểu Bất Điểm nhìn Bánh Bao Rau nằm lỳ trên giường xem tranh, bĩu môi nói, “Thật là chán.”
Tiểu Bất Điểm nói, xoay người định đi.
“Bên dưới bao nhiêu người như vậy, cậu xuống đấy làm gì?” Bánh Bao Rau đột nhiên nói.
“Tôi đi tìm anh Bảo Bối với chị Bao Đậu không được à?” Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm.
“Anh tôi đang giúp chị Miên Miên làm bài tập, cậu xuống đó làm gì?” Bánh Bao Rau nói xong đặt tập tranh trong tay xuống, quay đầu lại nhìn Tiểu Bất Điểm, “Đi quấy rối à?”
Tiểu Bất Điểm: “Có cậu mới quấy rối ấy, chỉ có cậu biết quấy rối thôi.” Tiểu Bất Điểm nói, hừ một tiếng, xoay người định đi xuống dưới.
“Đã nói giờ cậu có xuống cũng chỉ quấy rầy đến người khác thôi mà.” Bánh Bao Rau nói, tụt xuống giường, giữ lấy cánh tay bé xíu của cô bé, “Ngày mai chị Miên Miên phải đi học rồi, bài tập của chị ấy còn chưa xong.”
“Tôi còn lâu mới quấy rầy nhé, tôi muốn xuống dưới chơi.” Tiểu Bất Điểm nói, cúi đầu cắn lên tay Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau kêu lên một tiếng, vội vàng thả cô bé ra.
“Cậu là chó à?” Bánh Bao Rau nén đau, không khóc, tức giận nhìn Tiểu Bất Điểm.
Tiểu Bất Điểm làm mặt xấu với Bánh Bao Rau, “Tôi chỉ cắn chó thôi.” Nói xong, cô bé liền xoay người chạy đi.