“Không điều tra được?”
Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Sao có thể như vậy được! Thím Vu là một người sống sờ sờ như thế, sao có thể không điều tra ra được chứ?” Thủy An Lạc giật mình kêu lên.
An Phong Dương gật đầu: “Thực sự là không điều tra được. Toàn bộ những thông tin về thân phận của bà ấy đều là giả, ngay cả khuôn mặt cũng là giả nốt!”
Thím Vu là giả?
“Không thể nào! Sao có thể như vậy được?” Thủy An Lạc có chút kích động: “Thím Vu chăm sóc em nhiều năm rồi, bà ấy không thể nào là giả được!”
Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay của cô để trấn an tâm tình của cô lúc này.
“Vậy nên hai người hoàn toàn không điều tra ra được thím Vu hiện tại đang ở đâu sao?”
Mân Hinh bất đắc dĩ nhún vai, rời khỏi mạng internet thì cô cũng bó tay.
“Ít nhất hiện tại có thể xác định rằng, mấy năm nay thím Vu ở lại Sở gia là vì có mục đích, còn mục đích là gì thì tạm thời chúng ta chưa biết được!" An Phong Dương trầm giọng nói.
“Phong Tứ!” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng: “Sau chuyện của Phong Tứ thím Vu mới bỏ đi, như vậy có thể chứng minh bà ấy nhất định có quan hệ với Phong Tứ!”
“Chuyện của Phong Điên còn chưa giải quyết xong sao?” Thủy An Lạc nghĩ tới mà có chút hoảng sợ, một chuyện thôi đã hủy mất đôi chân của Sở Ninh Dực rồi, thêm một lần nữa chắc cô thật sự sẽ không thể chịu nổi mất.
Bàn tay ấm áp, to lớn của Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay cô để xua đi nỗi bất an trong lòng Thủy An Lạc.
“Mẹ, con đói rồi!” Bánh Bao Đậu bò ra khỏi lòng của Sở Ninh Dực, bàn tay nho nhỏ ôm lấy khuôn mặt của mẹ mình, trịnh trọng nói.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con gái của mình, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của bé: “Con đúng là một đứa hám ăn. Thím Ngô, cơm trưa đã xong chưa?”
“Xong rồi, bây giờ ăn luôn sao hả thiếu phu nhân?” Thím Ngô đang ở trong nhà bếp lớn tiếng trả lời.
Thủy An Lạc nghe vẫn cảm thấy thích thím Vu hơn.
Sở Ninh Dực không đứng dậy được, cho nên An Phong Dương đỡ anh ngồi vào xe lăn.
An Phong Dương hơi híp mắt lại, trong lòng có chút xót xa.
Thế nhưng Sở Ninh Dực lại tỏ vẻ chẳng sao cả.
Bàn ăn trong nhà cũng được Thủy An Lạc đổi lại thành cái bàn thấp hơn một chút, đối với người bình thường thì có hơi thấp, thế nhưng đối với Sở Ninh Dực thì rất vừa vặn.
Trong nhà có nhiều trẻ con, độ cao này cũng phù hợp với mấy đứa bé, giờ chỉ có một mình cô là người bình thường cho nên cô có thể chấp nhận vì họ.
Từ lúc Sở Ninh Dực bước chân vào nhà thì đã chú ý tất cả mọi thứ, chỉ là anh không nói ra mà thôi.
Những gì Thủy An Lạc làm cho anh, anh đều âm thầm khắc sâu vào trong lòng.
An Phong Dương và Mân Hinh tất nhiên cũng có thể nhận ra, thế nhưng không người nào nói gì cả.
Lúc ăn cơm, Bánh Bao Đậu nghiễm nhiên biến thành quản gia nhỏ của Sở Ninh Dực, cái tay nhỏ xíu xiu cầm đũa còn không chắc mà vẫn nhất quyết phải bón cho ba ăn.
Sở Ninh Dực cưng chiều con gái rượu cho nên cũng không có ý kiến gì.
Bánh Bao Rau ngồi bên cạnh mẹ mình khinh bỉ em gái ruột lần thứ n+1.
Tiểu Bảo Bối chăm sóc cho Tiểu Miên Miên còn chu đáo hơn cả ba mẹ của cô bé.
“Con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài. Con gái tôi còn chưa được gả đi mà nước nôi đã hắt cả đi rồi.” An Phong Dương bất đắc dĩ cảm khái.
“Ba, cái gì gọi là con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài thế ạ?” Tiểu Miên Miên quay đầu lại hỏi một cách ngây thơ.
“Là đang nói con đó!” An Phong Dương cúi đầu nhéo cái mũi nhỏ xinh của con gái.
“Miên Miên là kẹo ngọt, không phải là nước!” Tiểu Miên Miên phản bác lại.
Tiểu Bảo Bối nhướng mày. Nhóc cũng cảm thấy cô nhóc này đúng là kẹo ngọt, chẹp chẹp, ăn rất ngon.
***
Trong phòng Nhân sự của tập đoàn Sở Thị, George vẫn trả Hạ Lăng lại cho công ty.
Hạ Lăng rất khó chịu, rõ ràng là cô ta không làm gì sai cả.
“Tại sao, Phong Phong không hài lòng với cô ấy sao?” Chị Lưu không vui nói, cố tình giữ lại ứng viên có trình độ học vấn cao nhất mà Phong Phong còn không đồng ý thì liệu có phải hơi quá rồi không.