Sở Ninh Dực ngẩn ra, anh nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Bảo Bối, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Anh bảo vệ mọi người, thế nhưng lại có một ngày đứa con trai còn chưa tròn năm tuổi của anh lại kiên định nói với anh rằng “Ba, ba chờ con mười lăm năm“.
Vành mắt của Sở Ninh Dực đỏ lên. Anh kéo Tiểu Bảo Bối vào lòng, bàn tay to vỗ nhè nhẹ cái lưng vẫn còn bé xíu của con trai để che đi cảm xúc phập phồng vì cảm động của mình.
Bánh Bao Rau nhéo nhéo tay mình đứng một bên, dường như không còn chỗ để nhóc có thể đi qua với ba mình.
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau, có chút không nỡ.
Nhóc cũng muốn đến bên cạnh ba, thế nhưng lại không có tính cách vô tư của em gái, không hiểu chuyện bằng anh trai, cho nên nhóc chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Sở Ninh Dực ôm con trai lớn và con gái rồi đặt hai nhóc xuống đất, sau đó anh nhìn Bánh Bao Rau đứng cách đó không xa liền vẫy vẫy tay với nhóc.
Bánh Bao Rau hơi giật mình, rồi lại chậm chạp đi tới.
“Lần này Bánh Bao Rau rất dũng cảm, không những không gây thêm phiền cho ba mẹ mà còn chăm sóc cả em gái nữa.” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy Bánh Bao Rau đặt lên đùi mình.
Bánh Bao Rau khẽ giãy một cái nhưng không hề dùng sức.
Thủy An Lạc cùng người giúp việc đem đồ đạc vào phòng ngủ, sau đó quay đầu nhìn ba con họ: “Bánh Bao Đậu phải học tập anh trai con đấy, đến lúc nguy hiểm không những không bị dọa khóc mà còn có thể giúp mẹ dỗ dành em gái nữa.”
“Bánh Bao Đậu cũng rất kiên cường mà, mẹ chỉ thích anh trai thôi!” Bánh Bao Đậu hầm hừ nói.
Bánh Bao Rau lườm Bánh Bao Đậu, cái đứa em gái này, thế nào cũng cãi được hết.
Người giúp việc mới tới họ Ngô, Thủy An Lạc gọi một tiếng thím Ngô. Có lẽ thím Vu sẽ còn quay trở về, cô sẽ luôn ở đây chờ thím Vu.
Thím Ngô làm việc rất nhanh nhẹn, giọng nói cũng nặng khẩu âm vùng Sơn Đông, nghe vào tai có cảm giác rất hào sảng.
Tiếng gõ cửa vang lên, thím Ngô đi ra mở cửa.
Thủy An Lạc đẩy xe lăn của Sở Ninh Dực đến bên cạnh sofa, sau đó đỡ anh ngồi xuống. Cô vừa quay đầu lại liền thấy An Phong Dương đầu đầy mồ hôi bước vào, có lẽ vừa chạy vội từ công ty về.
“Cậu nói có người giống Kỳ Nhu y như đúc là sao hả?” An Phong Dương vừa mới bước vào đã hỏi ngay lập tức: “Hiện tại người đó đang ở đâu?”
“Trợ lý mới của Phong Tứ.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đỡ lấy Bánh Bao Đậu đang leo đến bên cạnh mình rồi ôm bé vào lòng.
“Trợ lý... của Phong Tứ?” An Phong Dương khựng lại một chút. Anh nói lại từng chữ như thể đang nghi ngờ rằng mình vừa mới nghe nhầm.
Sở Ninh Dực gật đầu: “Cậu không nghe nhầm đâu, là trợ lý mới của Phong Tứ, trùng hợp đến nỗi khó mà có thể tin nổi.”
An Phong Dương ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực: “Phẫu thuật thẩm mỹ?”
Đây chính là cái đầu tiên mà họ nghĩ tới.
Thủy An Lạc nhận lấy nước do thím Ngô đưa tới rồi đặt bên cạnh An Phong Dương: “Không phải, buổi sáng em đã kiểm tra rồi, chắc chắn là không đụng tới dao kéo.”
Sở Ninh Dực đỡ lấy thân thể không nghiêm chỉnh của Bánh Bao Đậu, sau đó lên tiếng: “Vậy nên bây giờ không có cách nào xác định được đây chỉ là trùng hợp hay là có người cố ý sắp đặt.”
“Tôi muốn gặp cô gái ấy!” An Phong Dương trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực lắc đầu rồi trầm giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu như chỉ là trùng hợp thì chúng ta làm như vậy lại thành hơi quá rồi.”
Thủy An Lạc bĩu môi rồi bế Bánh Bao Đậu xuống khỏi người Sở Ninh Dực. Bánh Bao Đậu gào khóc, Thủy An Lạc trừng mắt nhìn con gái rồi vẫn đành phải đặt lại.
“Trên đời này không phải là không có chuyện người giống người, thế nhưng cô gái đó cũng quá...” Đây chính là điểm khiến Thủy An Lạc tò mò nhất.
An Phong Dương dựa lưng vào sofa, hai tay đan lại chống dưới cằm: “Kể có đây chỉ là trùng hợp thì cô gái đó cũng không thể ở lại bên cạnh Phong Tứ được!”