Tiểu Bảo Bối mỉm cười rồi rời đi, Tiểu Bất Điểm vẫn còn nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bảo Bối.
Quả nhiên, anh trai này mới lịch thiệp này.
Cái bánh bao rau kia nhất định là một tên lưu manh độc mồm độc miệng.
Tiểu Bất Điểm quay đầu lại thì thấy Phong Phong đang nhìn bé một cách đầy kích động.
Bé hơi nghiêng nghiêng cái đầu của mình, ba của bé bị làm sao thế này?
Phong Phong kích động ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai của Tiểu Bất Điểm: “Con vừa mới nói ba là gì của con?”
Anh kích động, mất bình tĩnh, lại không thể khống chế được sự cảm động đang dâng trào trong lòng muốn xộc ra này.
Con gái của anh gọi anh là ba rồi.
Tiểu Bất Điểm sửng sốt một hồi, cuối cùng bé ngáp một cái rồi đi vòng qua Phong Phong đi về phòng của mình.
“Cháu muốn đi ngủ rồi.” Tiểu Bất Điểm nói, lúc này đã về đến phòng mình.
Phong Phong: “...”
Phong Phong lập tức đứng dậy rồi quay đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, cảm giác thất vọng thì nhiều nhưng cái nhiều hơn chính là hy vọng. Dù sao thì con gái cũng đã thừa nhận thân phận của anh rồi.
Vậy nên khoảng cách tiến đến thành công của anh không còn xa nữa.
Bánh Bao Rau về đến nhà thì lại khôi phục lại trạng thái lạnh lùng. Mặc kệ em gái có quấn lấy thế nào nhóc cũng nhất quyết không chịu mở miệng nữa.
Người giúp việc mới tới là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, trẻ hơn thím Vu nhưng cũng là người giúp việc lâu năm ở Sở gia, lần này được cử tới đây chăm sóc ba đứa trẻ.
Ngày mai Sở Ninh Dực sẽ xuất viện, vì vậy ba đứa nhóc về nhà trước chính là để hoan nghênh ba trở về.
“Anh trai, anh xem anh hai kìa!” Bánh Bao Đậu không vui nói.
Tiểu Bảo Bối đưa tay xoa đầu em gái mình một cái: “Em mau đi ngủ đi, mai là ba về rồi.”
Người giúp việc chỉ cần chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bọn họ là được rồi, một mình Tiểu Bảo Bối cũng có thể giải quyết hai đứa em của mình.
Bánh Bao Đậu rầu rĩ không vui đi ngủ. Tiểu Bảo Bối nhìn đồng hồ rồi dường như tính toán gì đó, cuối cùng nhóc mở cửa đi ra ngoài. Tầm này có lẽ Tiểu Miên Miên còn chưa ngủ, nhóc có thể đi gặp một lát.
***
Sáng sớm hôm sau, George tới đón Phong Phong đến đoàn làm phim.
Sau khi thấy Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm còn đang ngủ say lên xe rồi, George mới nói: “Hôm nay trợ lý mới của cậu đến rồi. Người đó sẽ đến thẳng đoàn làm phim.”
“Ui chao, trợ lý của sao lớn bận bịu xong rốt cuộc cũng nhớ ra mình vẫn còn có việc rồi đấy hả?” Phong Phong nhàn nhạt nói, anh chỉ là cảm thấy người trợ lý mới này của mình có chút to tát quá. Trợ lý của những nghệ sĩ khác đều đến đủ rồi thế nhưng trợ lý của anh thì lề mề mãi không thấy xuất hiện.
George nhếch miệng, không nói gì nữa.
Phong Phong cúi đầu nhìn con gái của mình, hôn nhẹ lên trán bé con rồi nhìn bầu trời vẫn còn có hơi tối bên ngoài.
Bởi vì hôm nay có cảnh quay lúc rạng sáng cho nên anh phải chạy tới đoàn làm phim sớm hơn.
Phong Phong đang nhìn cảnh vật bên ngoài thì George đột nhiên phanh xe lại. Phong Phong lập tức bảo vệ Tiểu Bất Điểm rồi nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Chuyện gì vậy?”
George không kịp trả lời mà vội vã xuống xe nhìn người mình vừa mới đụng vào.
“Cô ơi, cô không sao chứ?” George nhìn người đang ngã trước đầu xe. Cô gái kia nhìn bóng lưng có vẻ vẫn còn trẻ, chạy xe đạp, chắc là đang vội vã đi làm.
“Không sao.” Cô gái kia thấp giọng nói, tay thì bóp bóp cổ chân của mình rồi đứng lên.
Phong Phong nhăn mày lại. Anh đang định xuống xe xem tình hình thế nào thì Tiểu Bất Điểm bỗng khóc lên, thế nên anh còn chưa kịp xuống đã phải dỗ dành con gái yêu dấu đang bị dọa sợ.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuyên qua kính xe ô tô thấy được người bên trong, một lát sau chỉ nói: “Tôi không sao.”
George thấy cô gái nọ dựng xe đạp của mình lên rồi rời đi thì có chút tò mò, nhưng xem ra cô gái đó không bị thương thật.
Lúc Phong Phong ngẩng đầu lên chỉ thấy được một bóng lưng.
Một bóng lưng có chút quen thuộc.