“Là các cô các chú cho, không phải Tiểu Bất Điểm đòi.” Bé con nhỏ giọng nói: “Hơn nữa Tiểu Bất Điểm cũng đã nói cảm ơn rồi.”
Phong Phong ngồi xổm xuống xoa đầu con gái của mình: “Ba không trách con mà.”
Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu lên, trước đây ông nội không bao giờ cho bé tùy tiện nhận đồ của người khác.
“Con đi chơi đi.” Phong Phong thấy bé con chơi đùa vui vẻ cũng thấy yên tâm.
“Cái này cho Bánh Bao Rau!” Tiểu Bất Điểm cầm một cái súng lục lên rồi cười híp mắt nói: “Mấy cái này cho chị Niệm Niệm!”
“Vậy của Tiểu Bất Điểm đâu?” George tò mò hỏi.
“Tiểu Bất Điểm không cần!” Bé con tỏ vẻ đương nhiên nói. Bé đã có gấu con rồi, đó là món đồ mà mẹ bé mua cho bé.
George ngẩng đầu nhìn Phong Phong đang thay quần áo: “Con gái nhà cậu nguy hiểm thật đấy, mới bé tí thế mà đã muốn cái bánh bao kia nhà họ Sở rồi.”
Phong Phong giơ hai tay lên để người khác giúp anh thay áo, không nhịn được hừ lạnh một cái. Ngay cả sính lễ Sở Đại cũng đưa đến rồi, còn có ai khôn khéo hơn Sở Đại được sao? Con gái nhà mình thì giữ khư khư thế nhưng cướp con gái nhà người ta thì lại cực kỳ thuận tay.
Đầu tiên là con gái nhà An Phong Dương vừa mới ra đời đã bị thằng con cả nhà Sở Đại cướp. Tiếp theo con gái yêu dấu vừa mới tìm về của anh cũng chẳng cần nói hai lời đã giành mất.
Bàn về nhà nào giỏi cướp con dâu thì tìm Sở gia cầm đầu thành phố A.
Tiểu Bất Điểm bĩu môi, còn lâu bé mới tơ tưởng gì tới cái bánh bao rau kia, là do bé không chơi súng lục nhưng không từ chối được mà thôi.
Phong Phong thay quần áo xong thì chuẩn bị quay cảnh thứ hai. Ngày hôm nay có tổng cộng sáu cảnh, nếu như là người khác thì chắc chắn sẽ rất gấp gáp, còn đối với Phong Phong thì hoàn toàn không vấn đề gì. Bởi vì Phong Phong không hề có cảnh quay hỏng, vậy nên lúc Triệu Uyển Uyển đóng chung với anh, nên cũng không dám sơ sẩy gì.
Có người chơi với Tiểu Bất Điểm cho nên anh cũng không cần lo lắng, hơn nữa còn có George trông nom nữa.
Tiểu Bất Điểm chơi đùa chốc lát thì thấy George cầm lấy di động của Phong Phong, hình như đang gọi điện thoại. Bé tò mò bước qua rồi nắm lấy quần áo George, đôi mắt to tròn xoay xoay.
“Phong Phong đang quay phim, giờ không thể gặp ngài được, sáu giờ chiều cậu ấy mới xong việc.” George nói với giọng cung kính.
Không biết người ở đầu bên kia đang nói gì mà sắc mặt của George có chút khó coi.
“Ngài Phong, đây không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định, không bằng một lát nữa để tôi bảo Phong Phong gọi điện cho ngài sau vậy nhé?” George vừa nói vừa cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm đang bám ống quần mình.
George cúp máy rồi ngồi xổm xuống trước mặt bé con, sau đó đưa tay xoa đầu của bé: “Con đói không? Chú George dẫn con đi ăn món ngon có được không nào?”
Tiểu Bất Điểm hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình, sau đó chỉ tay về phía Phong Phong.
“Ba con còn đang quay phim, một lát nữa sẽ có cơm hộp cho ba con ăn.” Có Tiểu Bất Điểm, George lập tức quên Phong Phong luôn.
“Chú George, chỉ có người chết mới gọi là đi lĩnh cơm hộp thôi.” Tiểu Bất Điểm dẩu miệng nói.
George: “...”
Con bé này, không nói lời nào thì thôi, thế nhưng chỉ cần nói thì chắc chắn sẽ khiến người ta tức chết.
George xoa xoa đầu nhỏ của bé, nói: “Cơm hộp của ba con không giống với những người khác, vậy nên không phải người chết.” George trợn mắt nói dối.
Anh ta còn đang nói thì đột nhiên phía cửa trở nên yên tĩnh, quay đầu lại liền thấy ở đó có bốn gã đàn ông mặc đồ đen. Anh ta lập tức bế Tiểu Bất Điểm lùi về sau mấy bước, trốn ra đằng sau một cây cột. Phong Phong không muốn Tiểu Bất Điểm trông thấy Phong Chính đâu.