Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1767: Tôi không quen mẹ đứa bé [9]



Bánh Bao Rau về nhà, được anh trai và em gái nhiệt tình chào đón. Bánh Bao Đậu ôm anh trai không buông tay, còn ra sức hôn mấy cái.

Bánh Bao Rau: “...”

Bánh Bao Rau liên tục nhắc nhở mình, đây là em gái ruột của mình, không thể nổi giận. Đổi lại là đứa con gái khác thì nhóc đã đá ra rồi.

“Mẹ.” Tiểu Bảo Bối chạy bên cạnh đến Thủy An Lạc, vươn tay ôm lấy chân Thủy An Lạc, “Mẹ có khỏe không? Bảo Bối rất lo cho mẹ.”

Nghe con trai hiểu chuyện nói vậy, Thủy An Lạc cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Mẹ khỏe lắm, con nhìn đi, không phải rất ổn à?”

Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy cổ mẹ, cạ cạ vào lòng cô.

Bánh Bao Đậu cũng chạy tới, ôm lấy mẹ.

Thủy An Lạc ôm chặt hai đứa bé. Thiếu chút nữa, cô đã không thể gặp lại và ôm những đứa con của mình nữa rồi.

May mà, cô còn sống trở về.

Chỉ tiếc, căn nhà này, và cả nhà bên kia nữa, đã không còn người luôn miệng gọi bọn họ là tổ tông chờ bọn họ về nữa.

Bánh Bao Rau thấy vali hành lý đựng quà, cất đôi chân nhỏ chạy tới, sau đó liền lục quà tặng cho anh trai và em gái.

Bánh Bao Đậu quấn quít lấy mẹ. Thủy An Lạc đi đâu, cô bé theo đến đấy.

Thủy An Lạc đi toilet, cô bé cũng đi theo. Thủy An Lạc liền quay đầu lại: “Đi xem anh trai mang cái gì về cho con kìa, mẹ đi vệ sinh mà.”

“Bao Đậu cũng đi vệ sinh.” Bánh Bao Đậu thản nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc vươn tay ôm cô bé đứng dậy. Cô biết con bé muốn ở cạnh mình, vì dù gì cô cũng xa nhà lâu quá rồi.

Thủy An Lạc ở nhà nhìn ba đứa bé ăn ngủ xong mới tới bệnh viện.

Trên đường đi đến bệnh viện cô thiếu chút nữa ngủ gật mất.

“Thiếu phu nhân, không thì mai hãy đến bệnh viện?” Chú Sở do dự mở miệng hỏi.

“Cháu không sao đâu.” Thủy An Lạc nói, mắt vẫn nhắm lại. Buổi tối không ở bên trông chừng Sở Ninh Dực, cô làm sao có thể ngủ được.

Chú Sở không lên tiếng nữa, chỉ lái xe cẩn thận hơn.

Thủy An Lạc đến bệnh viện. Hà Tiêu Nhiên vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vành mắt thâm xì của Thủy An Lạc, những gì định nói ra lại bị nuốt xuống, chỉ bảo cô chăm sóc tốt cho Sở Ninh Dực rồi liền rời đi.

Ba mẹ chồng về, trở lại phòng bệnh thấy Sở Ninh Dực đang vẫy cô, cô liền đi tới tì trán lên vai anh.

Sở Ninh Dực vươn tay choàng qua sau lưng của cô, vỗ nhẹ: “Mệt thì ngủ một lát đi, có chuyện gì ngày mai làm.”

Thủy An Lạc gật đầu, cởi giầy nằm bên cạnh Sở Ninh Dực. Mấy ngày này thật là hỗn loạn. Trở lại thành phố A, lại nghe thấy tin thím Vu rời đi, hiện giờ toàn thân cô đều ở trong trạng thái cạn kiệt.

Có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi, có lẽ là bởi vì trở về thành phố A, có lẽ là bởi vì ở trong lòng Sở Ninh Dực nên Thủy An Lạc nhanh chóng thiếp đi.

Sở Ninh Dực vẫn nghiêng người chống cằm nhìn người đã chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên gò má của cô.

Lúc Lạc Hiên tới đã là nửa đêm, trong phòng bệnh chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ.

Tính cảnh giác của Sở Ninh Dực rất cao. Lúc Lạc Hiên vừa mở cửa anh đã tỉnh luôn rồi.

Lạc Hiên đóng cửa bước tới, ngồi xuống bên giường, người bốc đầy mùi rượu, “Có kết quả rồi, trong tất cả những di thể ở đảo Kim Cương, không có thi thể của Bạch Dạ Hàn, tôi nghĩ chuyện này rất quan trọng với cậu cho nên bất chấp cả đêm tới đây đấy.”

Sở Ninh Dực vỗ vỗ Thủy An Lạc vừa bị quấy rầy, vươn tay đắp kín chăn cho cô, “Cho nên, rất có khả năng là Bạch Dạ Hàn vẫn còn sống?”

“Đó là một quả bom.” Lạc Hiên nhún vai nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv