Không biết biết có phải vì lúc về, tảng đá trong lòng đã được đặt xuống không mà chỉ một lát sau Thủy An Lạc đã có thể thiếp đi được rồi.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai, còn vai để cô dựa vào, bắt đầu lật xem tài liệu bằng tay còn lại của mình.
Sở Ninh Dực về nước, máy bay hạ cánh vào sân bay tư nhân. Lúc này đã có bác sĩ y tá chờ sẵn ở bên dưới.
Thủy An Lạc đi cùng anh tới bệnh viện, trên đường đi liền nghe tin của Phong Phong, đặc biệt là tin về con gái anh ta.
Thủy An Lạc mở điện thoại ra, trên đó đã có cả đống tin tức. Cô nhìn qua tiêu đề liền ngẩn ra.
[Phong Ảnh đế mang con riêng về, mẹ đứa bé là ai, anh không biết.]
Thủy An Lạc chớp mắt, lại nhìn Sở Ninh Dực bên cảnh, “Phong điên đang làm cái gì vậy?”
Sở Ninh Dực chỉ liếc qua một cái, rồi lại tiếp tục xem tài liệu của mình, có một số vấn đề anh buộc phải giải quyết trong ngày hôm nay.
Thủy An Lạc bĩu môi, kéo tin ra xem, chuyện Phong Phong biến mất trong một tháng rồi đưa một cô con gái riêng về đã xuất hiện N phiên bản.
Thủy An Lạc nghĩ, mấy phóng viên này không đi viết tiểu thuyết thật là lãng phí nhân tài.
Nhưng cô lại càng tò mò hơn, rốt cuộc Phong Phong đang định làm gì?
Không sợ Lão Phật Gia nổi giận sao?
Xe đến trước bệnh viện, Sở Mặc Bạch và mọi người đã đứng chờ sẵn.
Thủy An Lạc đứng trước mặt ba mẹ chồng lại như một đứa trẻ mắc lỗi.
Hà Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn con trai của mình, viền mắt hơi đỏ lên, “Sao lại thành...”
Sở Mặc Bạch vươn tay ôm lấy vợ mình, “Không phải đã về rồi hay sao? Còn lo lắng gì nữa?”
Hà Tiêu Nhiên đưa tay lên lau nước mắt. Con trai mình thành ra thế này, sao có thể không lo lắng được.
“Mẹ, con xin lỗi.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
Hà Tiêu Nhiên nhìn cô một cái rồi xoay người đi vào phòng bệnh.
Chỉ một ánh mắt này thôi cũng đã đủ khiến trái tim Thủy An Lạc thắt lại.
Sở Mặc Bạch an ủi Thủy An Lạc: “Mẹ con đau lòng cho Ninh Dực thôi, con đừng để ý.”
Thủy An Lạc khẽ gật đầu, đang định đi vào, lại nghe thấy giọng nói bên trong.
“Mẹ biết ngay mà, lần nào cũng vì nó. Con nói xem, từ khi các con tái hôn đến giờ đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi hả?” Hà Tiêu Nhiên gằn giọng nói.
“Cô ấy là mẹ của cháu mẹ, lúc cô ấy sinh con sao mẹ không oán giận cô ấy đi?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, “Hơn nữa lần này con bị thương cũng không phải vì cô ấy, có một số chuyện không tiện kể cho mẹ.”
“Con còn bao che cho nó, mẹ thấy sớm muộn gì nó cũng khiến con mất mạng cho mà xem.” Hà Tiêu Nhiên tức giận ngồi xuống giường, “Còn làm việc nữa, không muốn sống nữa à?”
Thủy An Lạc cúi đầu, hai tay đang ôm Bánh Bao Rau cũng cứng lại.
Sở Mặc Bạch thở dài, “Lạc Lạc, con đừng để tâm những lời bà ấy nói.”
Thủy An Lạc biết, Hà Tiêu Nhiên cố ý nói những lời này cho cô nghe thấy. Nếu không bà ấy đã chẳng lớn tiếng như vậy khi biết cô đứng ngoài cửa.
Lần này, có liên quan đến cô hay không, chính cô cũng không rõ nữa.
“Ba, con hiểu mà.” Thủy An Lạc khẽ đáp, “Ba, mọi người để ý Ninh Dực một lát cho con, con đưa Bánh Bao Rau về nhà trước.”
“Ừ, đi đi.” Sở Mặc Bạch nói, vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô đừng để tâm.
Thủy An Lạc đi rồi, người ở bên trong mới bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ có cần phải làm thế không?”
“Sao lại không cần? Nó cũng lớn rồi, xem xem bị con cưng chiều thành cái dạng gì? Nếu không gõ cho tỉnh ra, sau này lại phạm sai lầm nữa thì sao.” Hà Tiêu Nhiên trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực đặt chiếc laptop xuống, đằng sau là tấm nệm dựa đặc biệt, không làm tổn thương đến vết thương vừa mới kết vảy của anh.
“Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy đâu, mẹ không phải làm vậy.” Sở Ninh Dực lên tiếng, giọng điệu đã có chút bực bội. ; ;