Kiều Nhã Nguyễn nằm ngay đơ trên ghế, không nói gì.
Sư Hạ Dương đặt chiếc ly xuống, đứng thẳng người, “Chúng ta nói chuyện khác đi. Cô định thế nào? Cô đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, trong quá trình lại còn dính dáng đến Sư đoàn trưởng Thủy Mặc Vân nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy câu hỏi này liền từ từ ngồi dậy, “Tôi chuyển nghành được không.”
“Chuyển nghành, Quốc gia nuôi dưỡng cô hai năm, cô nói cô chuyển nghành?” Sắc mặt Sư Hạ Dương đen kịt, rõ ràng là đang tức giận.
“Nếu không thì sao đây, chờ tổ chức biết chuyện Tiểu Bất Điểm khai trừ tôi hay sao?” Kiều Nhã Nguyễn cũng phiền não. Dù sao cô cũng chưa muốn cởi bỏ bộ quân phục này.
“Hiện giờ cách duy nhất chính là nhanh chóng kết hôn với Phong Phong, đến lúc đó đứa bé có phải là của cô hay không, thì cũng là của cô.” Sư Hạ Dương nói, “Chủ ý này tôi đã nói qua với Sư đoàn trưởng Thủy rồi, ông ấy đồng ý.”
“Đồng ý cái gì chứ?” Kiều Nhã Nguyễn giận dữ nói, “Người ta đã nói, mẹ của đứa bé là ai người ta không quen, kết hôn cái gì nữa?”
“Cô là đứa trẻ ba tuổi à? Đó có phải lời nói trong lúc tức giận hay không chẳng lẽ cô không biết chắc?” Sư Hạ Dương nói, vươn tay gõ bàn một cái, “Chuyện này cô mà không đi thì tôi sẽ đi gặp anh ta. Hai người các người đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết của Quốc gia rồi có biết không hả?”
Kiều Nhã Nguyễn phiền muộn, cô không muốn rũ bỏ quân trang, nhưng cứ nghĩ đến thái độ của Phong Phong lúc đó, cô lại cảm thấy toàn thân đều khó chịu.
Màn đêm buông xuống, thành phố này ồn ào tấp nập cả một ngày rốt cuộc đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Phong Phong nhìn Tiểu Bất Điểm đã ngủ thiếp đi, cẩn thận đứng dậy. Bởi vì mấy ngày nữa sẽ chuyển đi cho nên anh cũng không chuẩn bị phòng riêng cho Tiểu Bất Điểm.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng. Phong Phong cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc anh có nên gọi điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn không đây?
Ngày hôm nay cô ấy tức giận bỏ đi như vậy, không biết giờ thế nào rồi.
Trên màn hình là ảnh chụp khi họ làm phù dâu phù rể trước kia. Hiện giờ, cho dù họ có kết hôn cũng không ai có thể ngăn cản nữa cả.
Có điều, Phong Phong còn chưa gọi điện, đã có một cuộc gọi gọi đến, không có tên hiển thị trên màn hình chứng tỏ đây không phải người nằm trong danh bạ của anh.
“Alô...”
Phong Phong trầm giọng nói.
“Là ba.” Người bên kia nói một thẳng một cách đơn giản, “Con quay về thành phố A rồi à?”
“Nếu không thì sao?” Phong Phong cười xùy một tiếng, “Nếu bây giờ ông gọi tới để hàn gắn quan hệ cha con thì tôi nghĩ là không cần thiết đâu. Còn nữa, một thời gian nữa tôi sẽ kết hôn. Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không kéo dài nữa.”
Phong Phong nói xong, bên kia liền yên tĩnh lại.
Phong Phong cũng chẳng vội, cứ để yên chờ ông ta lên tiếng.
Nếu cuộc gọi này nhằm mục đích hàn gắn quan hệ cha con thì anh thực sự khinh bỉ cha của mình.
“Tút tút tút...”
Đầu bên kia đã dập điện thoại.
Phong Phong lạnh lùng nhếch miệng, cất di động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong trí nhớ của anh, người cha này có cũng được không có cũng chẳng sao.
Thì ra, là con trai của ai thực sự quan trọng đến như vậy.
Anh muốn gọi cho Kiều Nhã Nguyễn nhưng mãi không thể gọi được, nhưng anh lại nhận được điện thoại của George.
“Trợ lý, trợ lý gì?” Phong Phong nhíu mày nói, “Anh không làm nữa à?”
Người bên kia hít ngược một hơi lạnh, giống như là bị nghẹn.
“Phong Phong, tôi là quản lý của cậu, không phải trợ lý.” George kiên nhẫn nói.
“Ủa vậy hả? Tôi nghĩ anh làm trợ lý cũng tốt lắm mà.” Phong Phong thản nhiên nói, “Hay là anh định làm biếng?”
“Đây là quyết định của công ty, cậu đã quyết định ở lại trong nước phát triển, vậy thì phải có một trợ lý phụ trách về phương diện sinh hoạt.” George nói giải thích.