Thủy An Lạc nhức đầu, lúc về khách sạn thì vừa hay lại trông thấy Phong Phong đang ôm Tiểu Bất Điểm đi ra ngoài, bé con vẫn còn đang khóc lóc.
“Sao thế này?” Thủy An Lạc hỏi.
Phong Phong không biết phải làm sao, từ sau khi Tiểu Bất Điểm ngủ dậy thì cứ khóc mãi, anh dỗ kiểu gì cũng không được cho nên định ôm bé con đi ra ngoài một chút.
Thủy An Lạc đặt nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống rồi đón lấy Tiểu Bất Điểm. Bé con lập tức nằm trên vai Thủy An Lạc mà khóc đòi ông nội.
Phong Phong khóc không ra nước mắt: “Con bé cứ đòi ông nội mãi, tôi chạy tới đâu kiếm ông nội cho nó đây.”
Ba của Phong Phong cũng là ông nội của bé con, thế nhưng lại không phải là người ông nội mà Tiểu Bất Điểm muốn.
“Cứ khóc mãi thế này liệu có xảy ra chuyện gì không?” Phong Phong cau mày nói.
Thủy An Lạc vừa bế bé con vừa mở cửa phòng, sau đó tỏ ý bảo Phong Phong mang nguyên liệu nấu ăn vào: “Đâu có dễ xảy ra chuyện như vậy chứ, anh cứ dỗ con bé là được rồi.”
“Con bé này còn khó dỗ hơn cả mẹ nó.” Phong Phong nghiến răng nói, cách nào có thể dùng thì anh đều dùng cả rồi mà cũng không được.
“Thế lúc đầu anh hạ mẹ nó kiểu gì mà giờ không hạ nổi nó hả?” Thủy An Lạc nói rồi giao Tiểu Bất Điểm cho anh: “Anh đến bệnh viện đi, bên kia không có ai chăm sóc anh Sở cả.”
Tiểu Bất Điểm vẫn không vui, thế nhưng Thủy An Lạc nói Bánh Bao Rau cũng ở bệnh viện cho nên dù bé con có khó chịu nhưng cũng không tiếp tục làm mình làm mẩy nữa.
Thủy An Lạc nhìn Phong Phong rồi bật cười một tiếng, một người lớn đùng thế này còn không bằng một đứa bé.
Sở Ninh Dực bị thương khá nghiêm trọng cho nên thời gian anh tỉnh táo cũng không nhiều.
Cho nên Thủy An Lạc có rất nhiều thời gian để trốn tránh, tránh được một ngày là cô có thể nghĩ thêm vài biện pháp đối phó.
Cho dù Sở Ninh Dực có tỉnh dậy thì cô cũng từ chối nói chuyện với anh.
Mãi cho đến khi vết thương sau lưng Sở Ninh Dực khá hơn, nội tạng bị chấn thương cũng dần dần khôi phục.
Thủy An Lạc giúp anh thay thuốc, mỗi lần trông thấy vết thương dữ tợn trên lưng anh thì đôi mắt Thủy An Lạc đều thắt lại, đau lòng. Mặc dù ngày nào cô cũng trông thấy nhưng lần nào cũng thấy đau đớn.
“Ngày mai em sẽ quay lại. Ba mẹ cũng lo lắng cho anh nên ngày nào cũng gọi điện thoại tới cả.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
Sở Ninh Dực vẫn nằm im không nhúc nhích.
Việc bị thương khiến nhiều ngày nay anh không được ôm, hôn vợ một chút nào. Sở tổng có bực bội thế nào thì cũng chỉ có mình anh biết được.
Chẳng phải những người phụ nữ khác mà gặp chuyện như này thì đều ôm chồng mình khóc lóc sao?
Nhưng mà cái cô ngốc này cứ ôm khư khư lấy cái đống đồng nát trong đầu kia mà từ chối trò chuyện với anh.
Vậy nên Sở Ninh Dực quyết định phải cùng cô diễn vở kịch này thật tốt mới được.
Thủy An Lạc thấy anh không lên tiếng thì có chút tủi thân, chẳng lẽ đây chính là viên đạn thứ hai của Sở tổng, giả bộ lạnh lùng để ép cô rời đi?
Đầu tiên là đối xử dịu dàng với cô, sau đó nói vì muốn tốt cho cô nên cô phải rời đi, nhưng cô lại nhất định không nói chuyện với anh cho nên anh đã bắt đầu bắn viên đại thứ hai, giả vờ lạnh lùng sao?
Thủy An Lạc nghĩ như vậy thì càng cảm thấy tủi thân.
“Lạc Hiên sắp xếp trực thăng rồi, sáng mai sẽ đi.” Thủy An Lạc buồn thiu nói.
Ha... biết không vui rồi hả?
Sở Ninh Dực giận dữ nghĩ trong lòng, đây gọi là đáng đời đó!
“Ừ.” Anh trả lời một câu không nóng không lạnh.
Thủy An Lạc càng cảm thấy chua xót, trước kia anh không hề đối xử với cô như vậy.
Thủy An Lạc muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Cô tuyệt đối không thể để Sở Ninh Dực đạt được ý nguyện. Kể cả anh có lạnh lùng với cô thì cô cũng không thể nhận thua được.
Thủy An Lạc âm thầm tự cổ vũ trong lòng, sau đó tiếp tục nói: “Xế chiều hôm nay em đi mua chút đặc sản để mang về cho mọi người.”
Sở Ninh Dực theo phản xạ muốn nói để Phong Tứ đi cùng em, thế nhưng lời đến đầu môi rồi lại cứ thế... nuốt thẳng xuống.