Sở Ninh Dực hơi nghiêng đầu nhìn người vừa tới.
Thủy An Lạc lập tức chột dạ, động tác tay cũng nhích từng chút một, từng chút cho tới khi cánh cửa được mở hẳn ra.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực vẫn sáng ngời như mọi khi, chỉ là sắc mặt tái nhợt hơn bình thường một chút.
Thủy An Lạc đẩy cửa ra, chóp mũi cay cay.
Anh vẫn còn sống, thật tốt.
Họ nói Sở Ninh Dực đã chết một lần, cô thì không phải sao?
Cuộc sống bình thản khiến Thủy An Lạc cho rằng cuộc sống của cô và Sở Ninh Dực cứ mãi như vậy, qua một thời gian dài nó không còn là tình yêu nữa mà chuyển thành tình cảm gia đình, chỉ còn lại mối quan hệ củi dầu mắm muối.
Nhưng hiện giờ cô mới hiểu được, mặc kệ thời gian trôi qua bao nhiêu lâu thì Sở Ninh Dực vẫn là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, là người mà sống chết cũng phải ở bên cạnh.
Long Man Ngân thấy cô tới liền bám tay Lạc Vân đứng lên.
Bánh Bao Rau kích động gọi “ba” một tiếng, sau đó được mẹ bế đến cạnh mép giường.
“Ba con bị thương, con không thể chạm vào ba được.” Trên người anh có quá nhiều vết thương, ngay cả Thủy An Lạc cũng không dám tùy tiện chạm vào người anh.
Bánh Bao Rau được đặt lên mép giường xong liền ngồi rất nghiêm chỉnh, bàn tay nho nhỏ còn cần thận sờ sờ tay ba mình.
Trên mu bàn tay của Sở Ninh Dực có vết thương do vụ nổ gây ra nên hiện giờ đang được quấn băng xô, không biết bên dưới lớp vải đó phải khủng bố cỡ nào.
“Ba không lừa con, ba nói về là sẽ về đúng không nào?” Sở Ninh Dực lật tay lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao Rau. Đây là lần đầu tiên con trai nhỏ chủ động nắm tay anh.
“Mẹ nói, ba bị thương, đau.” Bánh Bao Rau nhăn chặt chân mày của mình rồi nhỏ giọng nói.
Hiếm có khi được một dịp con trai nói nhiều chữ như vậy, có đau thế hay đau nữa thì Sở Ninh Dực cũng cảm thấy đáng giá.
“Con tới rồi thì để ba đưa mẹ con về nghỉ ngơi trước.” Lạc Vân nói, ông cũng không có ý định ở lại.
Thủy An Lạc vội vàng nói muốn tiễn hai người, thực chất là do cô không dám đối mặt với Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhìn bóng người đang luống cuống kia rồi lại nhìn con trai mình: “Trong đầu của mẹ con toàn là thứ gì vậy. Trước ba cứ nghĩ đó là nước, bây giờ xem ra vẫn có chút đồ lộn xộn.” Ví dụ như cái mớ ngôn tình kia chẳng hạn.
Cô muốn trốn vậy thì anh sẽ để cho cô trốn.
Cô lại dám nghĩ về anh như vậy, nếu anh không giúp cô diễn một màn trong cái mớ lộn xộn trong đầu cô thì có phải có lỗi với cô quá hay không?
Thủy An Lạc đưa Long Man Ngân ra ngoài, cô nhìn cái bụng hơi nhô ra của bà, nói: “Mẹ, mẹ lớn tuổi như vậy rồi, muốn làm bà đẻ cao tuổi à? Sao tự dựng lại muốn có em bé?”
Không phải cô ghét bỏ gì đứa em này, chỉ đơn giản là cô lo lắng cho mẹ mình mà thôi: “Ba Lạc muốn có con như vậy sao? Chẳng phải đã có anh Lạc Hiên rồi còn gì?”
Lạc Vân hơi nhíu mày: “Con nghĩ là ba muốn chắc?”
Thủy An Lạc: “...”
Cái này là có ý gì?
“Là do mẹ muốn đứa bé này, không liên quan đến ông ấy đâu. Mẹ có suy nghĩ của mẹ mà.” Long Man Ngân vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thủy An Lạc: “Con về đi, mẹ cảm thấy khả năng chịu đựng của Sở Ninh Dực không yếu như vậy đâu. Hơn nữa cách nhìn nhận về tình yêu của cậu ấy không giống người khác, con không nên để áp lực quá nhiều trong lòng.”
Thủy An Lạc thở dài: “Con hiểu anh ấy mà, nếu như anh ấy biết mình không thể đứng lên được thì dù không nói ra miệng nhưng nhất định sẽ giấu trong lòng, cái con sợ nhất chính là cái này.” Thủy An Lạc nói rồi hơi cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
“Đúng là con hiểu cậu ta, nhưng không biết được cậu ta hiểu con bao nhiêu. Thôi kệ, có một số việc tự hai đứa giải quyết là được, mẹ đi trước đây.” Long Man Ngân không muốn nói nhiều, dẫu sao đây cũng là chuyện riêng của hai người họ, để bọn họ tự giải quyết là được rồi.