Long Man Ngân nhìn con gái đang dựa vào lòng mình thì nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Một người kiêu ngạo như Sở Ninh Dực rất có khả năng sẽ không chấp nhận được chuyện này, việc không thể đứng lên đi lại là một đả kích trí mạng đối với anh.
“Con đi rửa ráy nghỉ ngơi trước đi đã, sau đó ăn chút gì đi rồi tính tiếp.” Long Man Ngân dịu dàng nói.
Thủy An Lạc lắc đầu, lúc này làm sao cô có thể nuốt trôi cái gì được.
“Nghe lời mẹ, Bánh Bao Rau còn nhỏ, dẫu sao thằng bé cũng phải ăn cơm rồi nghỉ ngơi, phía Ninh Dực bên này có mẹ với ba Lạc của con rồi.” Long Man Ngân nghiêm túc nói, sau đó quay lại nhìn Lạc Hiên.
Lạc Hiên hiểu ý liền bước qua nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc: “Đi thôi, đừng để đến lúc cậu ấy tỉnh thì em lại gục ngã.”
Thủy An Lạc nhìn người nằm bên trong. Cô mím môi thật chặt, trong mắt cũng ánh lên sự kiên định. Cô tuyệt đối không thể gục ngã được, nếu không thì cô càng không có cách nào đối mặt với sự hoạnh họe của Sở Ninh Dực.
Không sai, trong đầu cô đã diễn qua lại vô số lần những hình ảnh Sở Ninh Dực ghét bỏ cô!
Vậy nên cô nhất định không thể gục ngã được!
Trở lại khách sạn, Thủy An Lạc đi tắm với Bánh Bao Rau, lúc xong xuôi thì Lạc Hiên cũng đã mua đồ ăn về.
“Ăn một ít rồi ngủ một giấc đi, đến chiều là có khi Sở Ninh Dực lại tỉnh lại không chừng.” Lạc Hiên vừa nói vừa đặt hộp cơm lên trên bàn.
Thủy An Lạc không muốn ăn nhưng những hình ảnh bay bay trong đầu ép cô phải ăn cơm bằng được.
Lạc Hiên nhìn Thủy An Lạc đang ăn cơm với bộ dạng nghiến răng nghiến lợi phía đối diện. Anh còn tưởng rằng muốn cô ăn cơm cần phải tốn chút miệng lưỡi nữa chứ, không ngờ cô lại tự giác như vậy.
“Gái à, chẳng phải đây là lúc em nên thương xuân tiếc thu sao?” Nếu không cần khuyên nhủ thì anh cứ đả kích một chút vậy.
Dù sao thì anh cũng là một kẻ bỉ ổi mà!
Thủy An Lạc vừa ăn vừa đút cơm cho Bánh Bao Rau: “Không có thời gian thương xuân tiếc thu đâu! Không ăn mạnh lên thì lấy đâu ra sức chiến đấu với Sở Ninh Dực!” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói: “Dù sao điều em cần nhất đã có rồi, tiếp theo em không sợ gì nữa hết!” Thủy An Lạc vừa ăn vừa nói, trong miệng toàn là thức ăn.
Ăn vội vã như vậy thì làm sao có thể gọi là không sợ hãi được?
Lạc Hiên vẫn hiểu một điểm này.
Anh giúp cô mở hộp cháo rồi đẩy tới bên cạnh cô: “Em dùng đến thuật thôi miên sao?”
Ầy...
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Sao anh biết?”
“Anh trai em là thần tiên mà, mau ăn đi.” Lạc Hiên nhàn nhạt nói: “Ăn xong rồi ngủ một giấc, anh ra ngoài mua cho tụi em chút quần áo để thay.”
“Cảm ơn anh.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Lạc Hiên xoa đầu cô một cái: “Nghỉ ngơi cho khỏe vào, sau đó em mới có sức mà chiến đấu.” Mặc dù anh không biết ai nhét vào vào đầu Thủy An Lạc cái suy nghĩ này, cơ mà nó giữ được Thủy An Lạc trong trạng thái hăng hái thì cũng không tệ lắm.
Quả nhiên, bọn họ thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của những thanh niên ngu ngốc này.
Thủy An Lạc nhìn Lạc Hiên đi ra ngoài rồi lại nhìn Bánh Bao Rau đang lim dim ngủ. Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Thiệt thòi cho con rồi, về rồi mẹ đền cho con sau nhé.”
Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, sau đó lại ngủ tiếp.
Thủy An Lạc đặt đũa xuống rồi ôm Bánh Bao Rau vào lòng.
Chính vì hiểu Sở Ninh Dực cho nên bây giờ cô mới có thể bình tĩnh như vậy.
Sở Ninh Dực có thể chấp nhận chuyện này hay không, anh ấy sẽ có thái độ gì với bản thân chính là điều mà cô thấy lo lắng nhất.
Thủy An Lạc đặt Bánh Bao Rau xuống giường sau đó cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của con trai: “Con trai, cuộc chiến của mẹ vừa mới bắt đầu thôi, hy vọng là ba con đừng có ngứa đòn quá, được không nhỉ?”