Tiếng tim đập trong đêm tối vang lên rõ ràng một cách kỳ dị.
Họ chỉ có thể ở yên đó, lại không dám quay lại. Một khi quay lại, không gian nhỏ hẹp kia sẽ trở thành điểm chí mạng của họ, vì không có lối nào để trốn nữa cả.
Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay hai đứa bé, bảo vệ sau lưng mình.
Bóng người kia ngày một rõ hơn.
Là... Bạch Dạ Hàn!
Kiều Nhã Nguyễn cong ngón tay lại, nhìn người vùa xuất hiện.
Trên người Bạch Dạ Hàn toàn vết bầm tím, có thể thấy lúc đấu với Sở Ninh Dực, dù anh ta trốn được nhưng cũng chẳng có gì tốt cả.
Trong bóng đêm, Bạch Dạ Hàn chĩa thẳng súng vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi rũ mắt, điều này có phải đang muốn nói là người anh ta muốn giết là cô, còn người muốn giữ lại, là Sở Ninh Dực không?
“Thủy An Lạc, cô đoán thử xem là tôi sẽ chết trước hay là cô chết trước?” Giọng của anh ta rất nhẹ, vượt qua cả Kiều Nhã Nguyễn truyền vào tai cô.
Thủy An Lạc không nhịn được lùi bước, nhưng lại không còn đường nào để lui được nữa.
“Bạch Dạ Hàn, anh có giết tôi thì cũng không thể sống sót mà rời khỏi đâu đâu nhỉ? Hay tại anh yêu tôi quá, yêu đến nỗi muốn tôi chết chung với anh?” Thủy An Lạc cố tỏ ra bình tĩnh, nói.
Không ai lại không sợ chết cả, vì thế nên cô cũng sợ.
“Biết đâu đấy.” Bạch Dạ Hàn lên tiếng, dưới ánh trăng, vết máu trên mặt cũng có chút kinh khủng.
Thủy An Lạc cau chặt hai hàng lông mày. Cô thật sự không thể nhìn rõ được rốt cuộc thì người đàn ông này muốn cái gì!
Nếu anh ta cho rằng mình trốn không thoát, vậy thì giết cô là vì người anh ta chọn là cô, nếu không, người anh ta chọn chính là Sở Ninh Dực.
Bạch Dạ Hàn cong ngón tay lại, Kiều Nhã Nguyễn cũng phòng bị theo.
Thủy An Lạc nghiến răng, giấu hai đứa nhỏ vào cái hốc phía sau lưng.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, không ai nói gì, chỉ chờ thời khắc tiếng súng vang lên.
Bạch Dạ Hàn muốn giết người, có thể nhìn thấy được điều này trong mắt anh ta, thế nên giờ nếu so ra, chỉ là so về khả năng bắn súng và tốc độ của nhau thôi.
“Lão Phật Gia, mạng của tao giao cho mày đấy.” Thủy An Lạc giống như đang đùa, nhưng sự nghiêm túc trong đó đã tỏ rõ nỗi sợ hãi của cô.
“Đoàng...”
Một âm thanh nhưng lại có thể vang lên ba tiếng.
Chỉ trong chớp mắt, một viên đạn đã phát ra tiếng găm vào da thịt, hai viên còn lại... nổ tung giữa không gian!
Nổ tung!
Thủy An Lạc nhìn viên đạn rơi xuống cách mình không xa bằng ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ nó lại bị một viên đại khác cứ sờ sờ như thế cắt đứt đường bay.
Cô nghiêng đầu, người đàn ông cách đó không xa vẫn còn đang trong tư thế bắn súng.
Anh bắn trúng viên đạn đang bay!
Kiều Nhã Nguyễn bị giật mình. Cô không thể tin được, bắn trúng đạn cô mới chỉ thấy trên tivi, còn đây là lần đầu tiên cô được chính mắt trông thấy!
Đệch, đồ yêu nghiệt này!
Bạch Dạ Hàn bị bắn trúng vai, nhưng lúc họ đang giật mình liền chuồn thật nhanh. Anh ta biết, giờ không thể đùa với Sở Ninh Dực được.
Sở Ninh Dực thu súng lại, bước vội tới bên họ, “Không sao chứ?”
Cuối cùng Thủy An Lạc cũng định thần lại được, sống mũi cay cay, hai chân cũng mềm oặt cả ra.
Sở Ninh Dực đặt tay lên vai cô, nhưng lại phát hiện ra hai chân bị ôm lấy.
“Ba, bế!” Giọng Bánh Bao Rau run run, đôi mắt to tròn trở nên mờ mịt.
Sở Ninh Dực bế cả hai đứa nhỏ lên. Hai đứa lập tức ôm chặt lấy cổ anh, như thể có ba ở đây rồi, không cần phải kiên cường nữa.
“Kiều Nhã Nguyễn, kỹ thuật bắn súng của cô thật có lỗi với ba chữ Giải Phóng Quân.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, sau đó liền bế hai đứa nhỏ đưa Thủy An Lạc đi.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Đệch, má nó ai rảnh mà đi luyện súng giống tên yêu nghiệt như anh hả!
Thủy An Lạc lặng lẽ đi theo. Cô cũng có suy nghĩ giống với Kiều Nhã Nguyễn, người đàn ông như Sở tổng ra ngoài không bị đánh chết quả đúng là kỳ quái.
“Bạch Dạ Hàn đâu? Thả hắn vậy sao?” Đây rõ ràng không phải là tác phong của Sở Ninh Dực, hơn nữa lúc này Bạch Dạ Hàn còn đang bị thương nữa.