Sở Ninh Dực hơi bặm môi, “Vấn đề của anh em tôi, bà xã tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến. Hơn nữa, cậu nghĩ cậu nghĩ cậu có thể gây ra uy hiếp gì tới sự an toàn của họ được chắc?”
Thủy An Lạc: “...”
Bạch Dạ Hàn: “...”
Má nó, Hoa Sơn luận tiện, Sở tổng, anh mới là tên đê tiện nhất.
Cái tên này tuyệt đối là làm màu không sợ sét đánh mà.
Bạch Dạ Hàn hơi sững ra, có vẻ như không ngờ Sở Ninh Dực lại nói câu này.
“Thủy An Lạc, cô thì sao?” Bạch Dạ Hàn không chịu từ bỏ quay ra hỏi Thủy An Lạc.
“Tôi cái gì?” Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Dạ Hàn: “Sao tôi phải sợ chứ, người mà ngay đến chồng mình còn không tin tưởng thì còn gả cho ai được nữa. Tất nhiên, một kẻ không có chồng như anh thì không hiểu được điều này đâu.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Đây quả thật là vấn đề khiến cô rất bất mãn trong lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác có quyền lôi ra nói này nói nọ.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại, mỉm cười nhìn vợ mình.
Cô gái nhà anh lúc nào trái phải cũng rõ ràng, cô luôn là người hiểu được cho người khác.
Bạch Hạ Hàn gật dầu, đã chịu thừa nhận kết cục này.
Nhưng lại không hề thấy rằng anh ta chịu nhận thua.
“Sở Ninh Dực, tôi thật không ngờ cậu lại liên thủ với Sư Hạ Dương.” Bạch Dạ Hàn cười ha hả, “Anh ta là người đã từng phản bội cậu.”
“Cậu có biết điểm khác nhau lớn nhất giữa cậu và học trò của tôi là gì không? Cậu ta có phản bội tất cả nhưng chưa từng phản bội lại tín ngưỡng của cậu ta. Nhưng cậu thì không như thế, một kẻ phản bội cả chính bản thân mình, thì trên đời này còn gì mà kẻ đó không thể phản bội lại nữa.” Sở Ninh Dực nói rồi từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần Bạch Dạ Hàn.
Thủy An Lạc quay đầu, lại thấy một hành động nhỏ khó thấy được của Sư Hạ Dương, người đàn ông này trông có vẻ cứng rắn, nhưng thật ra cũng chỉ muốn một sự công nhận mà thôi.
Là sự công nhận của Sở Ninh Dực.
“Bạch Dạ Hàn, đưa điều khiển cho tôi, trò chơi này này kết thúc rồi.” Nói rồi anh liền đưa tay ra bắt Bạch Dạ Hàn giao điều khiển bom ra.
Bạch Hạ Hàn cười sằng sặc, rút chiếc điều khiển nhỏ xíu trong túi áo mình ra, “Nếu đã thua rồi, vậy không bằng, các người chết chung với tôi luôn đi.” Vừa nói, anh ta vừa ấn luôn lên cái nút trên điều khiển.
Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra quá nhanh. Sở Ninh Dực ra tay bất ngờ khiến chiếc điều khiển bị bắn ra. Bạch Dạ Hàn tránh được đòn tấn công của Sở Ninh Dực, bật hai chân lên lấy đà túm lại chiếc điều khiển.
“Sư Hạ Dương, đưa họ đi đi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đánh nhau với Bạch Dạ Hàn, muốn cướp lại chiếc điều khiển kia.
Vì anh biết, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Bạch Dạ Hàn vẫn sẽ rất quý tính mạng của mình, tất nhiên sẽ không thật sự ấn xuống.
“Uỳnh...”
Một bên của hòn đảo bị nổ, khiến cả hòn đảo rung lên.
“Khi tôi ấn hết những chiếc nút này, nơi đây sẽ trở thành một đống đổ nát.” Bạch Dạ Hàn cười nói, nhưng cũng không hề lơi là cảnh giác.
Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau, được Sư Hạ Dương đỡ lấy mới không bị ngã.
Quản gia tức tốc đưa mọi người ra ngoài. Lúc ra tới cửa Phong Phong bỗng giao Tiểu Bất Điểm cho Kiều Nhã Nguyễn, “Hai người đi trước đi, chuyện này anh phải quay lại tính sổ với hắn.” Phong Phong nói xong lập tức chạy lại, Sở Ninh Dực vẫn còn ở bên trong, Phong Chính cũng đang ở đây, sao anh có thể đi được?
Kiều Nhã Nguyễn muốn nói gì đó, nhưng tiếng nổ vang lên liên tiếp. Vì lũ nhỏ họ buộc phải rời khỏi đây.
Quản gia đưa họ tới phòng băng dưới đài phun nước, từ đó có thể tới được nơi đỗ máy bay trên đảo, đến lúc đó họ có thể rời đi đầu tiên.
Trong phòng băng, công chúa Delia vẫn đang nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như đã được định lại từ ba mươi năm trước.
Thủy An Lạc hơi sững ra, “Không đúng, Lawrence đâu?” Thủy An Lạc nói xong liền nhìn quay qua nhìn xung quanh.