Quốc vương đứng cách đó không xa đang nhìn Bạch Dạ Hàn với vẻ khó tin.
“Căn cứ vào luật di sản quốc tế, đảo Kim Cương là tài sản riêng, nước M không có quyền tiến hành bán đấu giá.” Trên bản tin quốc tế, phóng viên vẫn còn đang thông báo, “Hiện nay, chính khách của các nước đều đã liên hệ với các thương nhân tham gia vào sự kiện bán đấu giá. Về hành vi bán đấu giá đảo Kim Cương của nước M lần này, các nước bảo lưu quyền truy tố.”
Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, đây chính là con át chủ bài trong tay anh đúng không.
Chỉ cần một trong số những thương nhân ở đây xảy ra vấn đề, tương đương với việc thủ đô nước M sẽ phải chịu trách nhiệm.
Dù sao những thương nhân kia cũng có thể kéo GDP của cả một quốc gia.
“Sao có thể như vậy được?” Quốc vương tức giận chất vấn Bạch Dạ Hàn đang đứng sau lưng.
Bạch Dạ Hàn cất khẩu súng trong tay đi, không hề chớp mắt nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Anh ta, thậm chí còn không biết tại sao mình lại thua?
Tát Phổ Man cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, vươn tay xoa đầu cô bé, “Kiếp nạn lớn đã qua, con có thể trở về bên cạnh cha mẹ mình rồi.”
Tiểu Bất Điểm quay người lại chớp mắt nhìn Tát Phổ Man, vừa khó hiểu vừa hiếu kỳ.
Tát Phổ Man ngẩng đầu, nhìn Bạch Dạ Hàn cách đó không xa, “Thiện ác đều sẽ có quả báo, không phải không có, chỉ là thời gian chưa tới mà thôi.”
“Lão già, rốt cuộc ông là ai?” Bạch Dạ Hàn mở miệng hỏi.
Tát Phổ Man không trả lời anh ta mà nhìn về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi mím môi. Tát Phổ Man tiến lại gần cô, vươn tay xoa đầu Bánh Bao Rau, sau đó mới xoay người bỏ đi.
“Ông ơi, ông ơi...” Tiểu Bất Điểm thấy Tát Phổ Man sắp đi, vội vàng nhấc cặp chân ngắn tũn chạy tới, ôm chặt lấy Tát Phổ Man, “Ông định đi đâu? Ông không cần Tiểu Bất Điểm nữa sao?”
“Đại nạn của ông đã đến, cháu phải trở về bên cạnh cha mẹ mình rồi.” Tát Phổ Man nói, cúi đầu nhìn Tiểu Bất Điểm, “Bé con, mau về đi thôi.”
Tiểu Bất Điểm lại ôm chặt ông không chịu buông tay, “Đại nạn gì ạ?”
Thủy An Lạc sửng sốt một lúc mới nhìn về phía Tát Phổ Man, đại nạn, nói cách khác, Tát Phổ Man sắp...
“Tiểu Bất Điểm, quay về với cha mẹ con đi.” Tát Phổ Man nghiêm túc nói.
“Con không muốn, con không muốn xa ông đâu.” Tiểu Bất Điểm lớn tiếng kêu lên, khóc tu tu, “Ông dẫn con đi với, con không muốn xa ông đâu, hu hu...”
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay buông thõng bên người, ngay cả lưng cũng hơi sụp xuống, bởi vì cô không thể nào bắt mình đứng thẳng nổi, cặp chân kia đã run lẩy bẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Con của cô, không muốn trở lại bên cạnh cô?
Tát Phổ Man ngẩng đầu. Phong Phong cất bước qua, sau đó khom lưng bế Tiểu Bất Điểm lên.
Tiểu Bất Điểm càng khóc ghê hơn, bàn tay nhỏ xíu vẫn túm lấy Tát Phổ Man, “Ông ơi, ông ơi, con muốn ông cơ.” Tiểu Bất Điểm khóc toáng lên.
“Tiểu Bất Điểm.” Phong Phong vươn tay ấn cánh tay nhỏ bé của cô bé lại, cố áp chế sự đau lòng bên trong. Anh biết, người như Tát Phổ Man cho dù đến đại nạn cũng sẽ không để cho người khác biết ông ta chết ở đâu.
“Buông ra, thả cháu ra, cháu muốn ông cơ, chú là người xấu.” Tiểu Bất Điểm vùng vẫy, bàn tay liên tục đánh lên người Phong Phong.
Người xấu.
Phong Phong cúi đầu, nhìn Tiểu Bất Điểm mặt đầy nước mắt, thân mình bé xíu vẫn cố sức nhoài về phía Tát Phổ Man.
Con tim này, đúng là chỉ có đau hơn, không có đau nhất.
“Tiểu Bất Điểm, ba là ba con.” Bàn tay to của Phong Phong giữ lấy bả vai cô bé, trầm giọng nói.
“Cháu không cần ba, cháu muốn ông cơ.” Tiểu Bất Điểm lớn tiếng kêu lên. Lúc cô bé ngoái đầu lại đã không thấy bóng dáng Tát Phổ Man đâu nữa.