Thủy An Lạc chống cằm nhìn cảnh này. Mẹ Phong thì cứ đi tới đi lui. Lisa thì mang một đôi mắt đầy hận thù thế nhưng cũng không dám làm hành động gì thiếu suy nghĩ. Quốc vương thi thoảng liếc về phía bên này như thể đang quan sát cái gì đó.
Người khiến Thủy An Lạc cảm thấy hứng thú nhất chính là Phong Chính đang vuốt ve chiếc đồng hồ quả quýt của mình.
Đối với người tên là Phong Chính này, tận sâu trong lòng Thủy An Lạc không biết nghĩ thế nào, nhất là khi người ông ta yêu bị hại chết, con trai của mình và người phụ nữ mình yêu nhất bị cướp mất, thế nhưng ông ta lại không hề hay biết. Riêng về điểm này cũng đủ khiến Thủy An Lạc trừ nặng điểm của ông ta rồi.
Dáng dấp của Phong Chính không tệ, thế nhưng nếu đem so với ba Lạc và ba ruột của cô thì vẫn kém một chút, vậy nên Thủy An Lạc cũng không có cộng điểm nhan sắc cho ông ta.
“Chẳng lẽ ngài Phong không định quản chuyện này à? Nhiều người thật đấy.” Thủy An Lạc đột nhiên nói bóng gió, đừng để vợ của ông mất mặt đó.
Sở Ninh Dực nhướng mày, hoàn toàn không có ý kiến gì với lời này của vợ mình.
Phong Chính khẽ ngẩng đầu lên, thế nhưng ông ta chỉ bình thản liếc qua Thủy An Lạc một cái, sau đó lại tiếp tục vuốt ve cái đồng hồ trong tay mình.
Thủy An Lạc bĩu môi, thật là bình tĩnh, hy vọng một lát nữa ông ta cũng có thể bình tĩnh được như vậy.
Thủy An Lạc đá Kiều Nhã Nguyễn một cái: “Được rồi đó, mày đắc ý gì nữa, không sợ làm hỏng mắt chó hợp kim titan của đám người ở đây à?”
“Có vài người, mắt chó titan cứng quá, cho nên xem không hiểu ý của người ta.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói, sau đó dứt khoát gác hai chân lên đùi Phong Phong: “Tê chân.”
Tiểu Phong Tử lập tức chân chó buông quả quýt ra rồi giúp Kiều Nhã Nguyễn đấm đấm hai chân.
Bánh Bao Rau: “...”
Đây là chú Tư nhà ai, mau dẫn đi, nhóc không quen biết người này, mất mặt quá!
Thủy An Lạc: “...”
Phong Điên ơi là Phong Điên, vị trí đầu của Hoa Sơn luận tiện nhường lại cho anh nhé, thấy sao hả?
Đúng là tiện đến mức không thể tiện hơn được nữa rồi.
Vừa đến ba giờ, Quốc vương đã có chút khấp khởi, vội vàng bảo quản gia bắt đầu buổi đấu giá.
Lúc này Thủy An Lạc có hứng thú hơn hồi sáng, cô vẫn đang chú ý vẻ mặt của từng người.
“Em thấy thật kỳ lạ, nếu Quốc vương đã có quyết định của mình rồi thì tại sao ông ta còn cứ nhất định hoàn thành buổi đấu giá này làm gì nữa?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi nhỏ bên tai Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực hất cằm ý bảo cô nhìn qua một bên: “Đám người kia đều là người của hoàng thất, Quốc vương này cũng không phải kẻ ngu. Nếu không ông ta có sống sót để trở về thì cũng không biết ăn nói thế nào, mang theo mấy đại thần này thì dù chỉ còn một mình ông ta sống sót quay về cũng coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết.” Sở Ninh Dực thấp giọng giải thích cho cô.
Thủy An Lạc gật đầu, sau đó lại tò mò nhìn Sở Ninh Dực: “Tại sao cái gì anh cũng biết vậy?”
“Vì em không biết gì hết.” Sở Ninh Dực trả lời một cách đương nhiên.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, lại bị đả kích rồi.
Buổi chiều, Bánh Bao Rau đã hết hứng thú với cái bảng gọi giá, đã có người hét giá cao lên, nhưng bên phía Sở Ninh Dực cũng không thấy giơ bảng nữa.
Phong Phong hoàn toàn chẳng quan tâm đến tình hình trên sân khấu. Anh ta còn đang bận vứt hết mặt mũi đi hầu hạ vợ mình.
Dường như hai người họ đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng củaPhong phu nhân. Hiện giờ bọn họ chỉ cần mỗi người xé ra một chỗ rách, một chỗ rách có thể vạch trần bí mật ba mươi năm trước, mà cái người làm chuyện này phải làPhong phu nhân, cũng chỉ có thể là bà ta.
Thủy An Lạc vẫn chống cằm nhìn cả ngườiPhong phu nhânđang dần trở nên cứng đờ. Dường như chỉ cần có ai đó nói thêm một câu thôi, bà ta sẽ lập tức mất đi lý trí, như vậy bí mật kia sẽ lập tức bị vạch ra.
Lời này không cần phải đả kích gì lắm, chỉ cần Thủy An Lạc mở miệng hỏi một câu thôi là đã có thể khiến bà ta xé toạc vết rách ấy ra.
“Phong điên, bao giờ thì anh kết hôn với Lão Phật Gia nhà chúng tôi đấy?” Thủy An Lạc nâng cái ly trên bàn lên, sau đó đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thình thịch...
Sợi dây bị chặt đứt thì trò hay này mới có thể bắt đầu, không phải sao?