Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau, cô nghĩ đến đứa em còn chưa sinh ra trong bụng của mẹ mình liền cảm thấy có lỗi với con trai của mình quá.
“Thế có nghĩa là căn bản hòn đảo Kim Cương này vốn thuộc về Tiểu Bất Điểm sao?” Thủy An Lạc lập tức quăng ngay suy nghĩ vừa rồi đi, trở lại vấn đề chính.
“Nếu như Tiểu Bất Điểm chính là con gái của Phong Tứ thì đúng là như vậy.” Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho cô, dường như anh vẫn đang nghĩ chuyện gì đó.
“Tại sao Tát Phổ Man lại mang con của Lão Phật Gia đi chứ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Cô chưa từng nghe Lão Phật Gia nhắc đến chuyện con cái gì. Nếu đây là chuyện mà Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy đau đớn thì chắc chắn là do cô ấy không tìm thấy con của mình.
“Em đừng quên Tát Phổ Man là ai. Ông ấy làm như vậy đương nhiên là có lý do của mình.” Tuy rằng Sở Ninh Dực không tin quỷ thần, thế nhưng anh vẫn nhớ kỹ ân nhân cứu mạng mình trên ngọn núi tuyết năm đó.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cái người tên Tát Phổ Man này quả thật rất thần bí. Ông ta thật sự không phải là người mà những kẻ bình thường có thể hiểu nổi.
“Thực ra về chuyện Công chúa Delia thì bà ấy đã hết cứu được rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hôm qua em nghĩ cả đêm, em nhớ trước đây thầy của em đã từng nói rằng, khi tất cả các dấu hiệu của sự sống đã không còn thì việc còn hô hấp không thể đem ra làm căn cứ chứng minh người bệnh còn sống. Có lẽ là do hơi lạnh của giường băng đã giữ lại hô hấp của bà ấy, cho nên...” Thủy An Lạc nói rồi hơi hơi nhún vai mình.
Cho nên thật ra vị Công chúa xinh đẹp tuyệt trần kia đã chết từ ba mươi năm trước rồi, là do đám người kia tự lừa mình dối người mà thôi.
Sở Ninh Dực dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bón cơm cho Bánh Bao Rau: “Cũng tốt.”
Thủy An Lạc không biêt câu cũng tốt này của anh là có ý gì, nên đành tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Sau bữa cơm trưa, Bánh Bao Rau oán trách vài câu nhớ anh trai với em gái rồi được Thủy An Lạc ôm đi ngủ trưa.
Sở Ninh Dực không theo hai mẹ con họ lên lầu mà ngồi dưới sofa suy nghĩ.
“Cốc cốc cốc...” tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Ninh Dực giơ tay lên ý bảo Thủy An Lạc không cần để ý mà tiếp tục đi lên lầu, còn anh đích thân đi mở cửa.
Thủy An Lạc vừa lên lầu vừa ngoái cổ lại nhìn.
Cửa phòng được mở ra, người đứng bên ngoài chính là Bạch Dạ Hàn.
Thủy An Lạc khẽ nhếch môi thành một nụ cười lạnh, cái gã này đúng là bám dai như đỉa.
Sau khi Sở Ninh Dực mở cửa liền đứng dựa luôn vào cửa, hoàn toàn không có ý định mời người kia vào.
“Sở Đại!” Bạch Dạ Hàn thấp giọng nói: “Thật sự ngay cả gặp cậu cũng không muốn gặp tôi nữa à?”
Ngay lúc Bạch Dạ Hàn nhấc chân lên thì Sở Ninh Dực đột nhiên rút một khẩu súng lục bên hông mình ra, nhắm thẳng vào ngực anh ta: “Tôi chỉ đang hối hận rằng sao trước đây tôi không bắn một phát kết thúc tính mạng của cậu luôn thôi.”
Bạch Dạ Hàn cúi đầu nhìn khẩu súng trước ngực mình, hoàn toàn không sợ hãi: “M407, vũ khí tầm gần có diện tích tổn thương cực lớn.”
“Đặc biệt chuẩn bị cho cậu.” Sở Ninh Dực nói rồi ngón tay khẽ cong vào.
Bạch Dạ Hàn cúi đầu nhìn, một lúc lâu không hề lên tiếng.
“Bạch Dạ Hàn, tình anh em giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi! Cậu không phải người anh em Bạch Dạ Hàn của tôi, vậy nên chiến tranh xảy ra mà cậu có phóng ngựa qua đây, Sở Ninh Dực tôi nếu như tránh một bước thì coi như tôi thua!” Sở Ninh Dực nói xong liền thu súng lại, sau đó xoay người quay về phòng.
“Sở Đại, anh biết tôi muốn gì mà! Chỉ cần giờ anh bằng lòng với tôi thì tôi có thể dừng lại chuyện này ngay lập tức! Ở đây thì dù bản lĩnh của anh có cao đến đâu cũng vô dụng thôi!” Bạch Dạ Hàn đanh mặt, híp mắt nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đứng ở cửa nhìn anh ta. Anh vốn cao hơn Bạch Dạ Hàn, nên lúc này dáng vẻ của anh nhìn anh ta lại càng có cảm giác khinh bỉ hơn.