Thủy An Lạc nheo mắt, tại sao cô lại có cảm giác người này vẫn còn chiêu gì nữa thế nhỉ, nhưng cũng chẳng biết là chiêu gì.
Bánh Bao Rau vừa cầm được bảng gọi giá liền chơi vui vẻ, cái tay nhỏ bé vẫy rồi lại vẫy, mọi người nhìn mà thấy kinh sợ không thôi, thế này là muốn đưa ra cái giá trên trời luôn sao?
Thủy An Lạc nghiêng người tựa trên băng ghế nhìn Bánh Bao Rau đang cười ha ha. Con trai, con định cho ba con phá sản đấy à?
Thủy An Lạc đang nhìn con trai mình thì đột nhiên phát hiện Phong Chính và Phong phu nhân biến mất, chẳng lẽ lúc đang đấu giá lại có việc riêng nên chạy ra ngoài rồi?
Phong Chính bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Phong phu nhân đang đứng chờ mình ngay cửa, thế nhưng ông ta cứ như thể không thấy bà ta mà bước thẳng qua bà ta bỏ đi.
“Phong Chính! Ông có ý gì?” Phong phu nhân đột nhiên kêu lên.
Bước chân của Phong Chính dừng lại, ông ta quay đầu nhìn vợ mình: “Không biết bà đang nói chuyện gì?”
“Tại sao ông lại không ủng hộ chuyện kết hôn của Phong Phong với Lisa?” Phong phu nhân lên tiếng chất vấn.
“Mạch Kỳ Nhĩ, tôi nghĩ bà đã nhớ nhầm rồi, năm đó là ba của bà cho nó thời gian năm năm, chứ không phải là tôi.” Thanh âm của Phong Chính không hề có bất cứ chút tình cảm nào.
“Sao nào, thấy đảo Kim Cương bị đem ra đấu giá cho nên trong lòng khó chịu sao?” Phong phu nhân vừa cười lạnh vừa bước đến gần ông ta: “Qua ba mươi năm, hòn đảo này vẫn không phải là của cô ta đâu.”
Phong Chính ngẩng đầu lên, mắt ông ta lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại sự lãnh đạm của mình, “Thì có liên quan gì đến tôi?”
“Đảo Kim Cương là thứ Delia quan tâm nhất khi còn sống, ông thật sự không thèm quan tâm sao?” Phong phu nhân nói rồi lại tiếp tục tiến xát đến gần ông ta.
Phong Chính lui về sau một bước rồi trầm giọng nói: “Mạch Kỳ Nhĩ, bà chú ý hành vi của mình một chút! Nếu không phải bà sinh ra Phong Phong thì tôi đã không để bà tiếp tục ở lại cạnh tôi rồi.” Có thể thấy rõ được sự chán ghét trong giọng điệu của Phong Chính.
Phong phu nhân hơi khựng lại một chút, khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười không rõ thâm ý.
“Đúng vậy, Phong Chính, Phong Phong là do tôi sinh ra, là con của ông! Đây chính là bằng chứng ông đã phản bội Delia!” Mẹ Phong nói rồi bước từng bước tới gần ông ta: “Đáng tiếc, Delia đã chết rồi!”
“Rầm rầm...”
“Kẻ nào?” Phong Chính nhíu mày nói.
Thủy An Lạc bước ra, trên mặt cô không hề có chút lúng túng nào, cái cô nghe được chỉ là một sự thực càng khiến cô thêm chán ghét mà thôi.
“Sở phu nhân.”
Thủy An Lạc cong môi: “Đúng là ở đây không nên uống nhiều nước, nếu không... lại phải chạy vào nhà vệ sinh.” Thủy An Lạc nói rồi lướt qua bọn họ rời đi.
Phong Chính nhìn Phong phu nhân một cái rồi cũng xoay người bỏ đi.
Phong phu nhân nheo mắt lại nhìn về phía phòng vệ sinh, sau đó bà ta đi tới.
Lúc Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Phong phu nhân đang chờ mình. Thủy An Lạc thản nhiên đi đến bồn rửa tay nhưng lại bị Phong phu nhân cản lại: “Con khốn Kiều Nhã Nguyễn kia đâu rồi?”
Thủy An Lạc vẩy vẩy nước đọng trên tay mình khiến Phong phu nhân thấy chán ghét mà lui về sau một bước.
“Phong phu nhân, bàn về Hoa Sơn luận tiện, nếu bà nhận thứ hai chắc không còn kẻ nào dám nhận thứ nhất đâu.” Thủy An Lạc nói rồi nhìn gương mặt đã biến thành màu gan lợn của bà ta.
Thủy An Lạc cười, thế rồi khi cô bước đi được mấy bước lại đột nhiên quay đầu nhìn bà ta: “Phải rồi, Phong phu nhân này, người đang làm, trời đang nhìn! Tôi thấy thời tiết hôm nay không được tốt lắm đâu, bà nhớ phải chú ý một chút, nhỡ đâu lại bị sét đánh cho đấy!” Thủy An Lạc vừa nói vừa từ từ chỉnh lại quần áo giúp Phong phu nhân: “Có điều, tôi lại đang chờ xem cảnh bà bị sét đánh đây!”
Câu nói cuối cùng, Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cô lướt qua Phong phu nhân bỏ đi.