Kiều Nhã Nguyễn nhìn bộ dạng kích động của Phong Phong.
“Đối với anh em quan trọng đến vậy sao?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt có chút lem luốc của anh.
Quan trọng đến mức Phong Phong quên luôn cả sự điên cuồng vừa rồi.
Phong Phong cúi đầu nắm lấy bàn tay của cô: “Em nói đúng, là anh hèn nhát, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại chỉ biết trốn tránh mà không dám đối mặt.”
“Thế anh muốn quyết chiến với Phong gia à? Nói gì thì nói Phong Chính cũng là ba ruột của anh mà.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng nhắc nhở.
Phong Phong ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường băng: “Ít nhất anh cũng phải cho bà ấy một câu trả lời. Anh là do bà ấy sinh ra, là do cô nuôi lớn, hoàn toàn không có chút quan hệ nào với người đàn bà kia hết!” Trong mắt Phong Phong ánh lên một sự âm ngoan.
E rằng cô của anh cũng biết cho nên mới dắt anh đi. Vì vậy đến ngày hôm nay Phong Phong mới có thể không chút áy náy nào mà ra tay với người mẹ của mình.
Kiều Nhã Nguyễn lật tay nắm ngược lại tay của Phong Phong, im lặng không lên tiếng.
Ánh mặt trời dần lộ ra. Sở Ninh Dực đứng bên giường sửa sang lại quần áo của mình, ngay cả chỗ ống tay áo cũng được anh chỉnh đến mức không có nổi một nếp nhăn.
Thủy An Lạc đang giúp Bánh Bao Rau mặc đồ. Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh
“Tát Phổ Man còn chưa xuất hiện, em nghĩ ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà tới đây đâu.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, rồi lại ôm lấy Bánh Bao Rau đặt đên đùi để mặc bỉm cho nhóc.
“Không muốn!” Bánh Bao Rau phản đối, nhóc không muốn bị con bé kia tiếp tục chê cười nữa đâu.
Thủy An Lạc hơi nhíu mày, cô cúi đầu nhìn con trai mình: “Con không muốn cái gì?”
“Không muốn cái này. Tiểu Bất Điểm không cần, con cũng không cần.” Bánh Bao Rau tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên, con trai cô nói nhiều với cô như vậy cũng chỉ vì chuyện có liên quan tới Tiểu Bất Điểm.
“Vậy lúc con muốn đi vệ sinh hoặc muốn đi bô thì nhất định phải nói với mẹ đấy, biết chưa?” Quần áo của Bánh Bao Rau mang tới không nhiều lắm, cô không muốn một ngày phải giặt đồ mấy lần đâu.
Bánh Bao Rau trịnh trọng gật đầu, chỉ cần không bị cô bé kia cười nữa là được.
Sở Ninh Dực cài chắc cổ tay áo rồi quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Chắc chắn Tát Phổ Man sẽ tới. Anh nghĩ ông ấy đưa Tiểu Bất Điểm tới đây là vì đã biết chuyện này rồi.”
Thủy An Lạc thở dài, mấy người này đều là quái vật cả, cô không đấu nổi với mấy người này.
Ăn sáng xong, đám người hầu bắt đầu dẫn các vị khách tới phòng bán đấu giá, hội trường ở tầng năm có sức chứa lên đến mấy trăm người.
Sau khi bọn họ đến nơi, Thủy An Lạc âm thầm đếm đếm, trừ các vệ sĩ đi theo chủ đi thì cũng chỉ có hơn hai mươi người. Thế nhưng hai mươi người này lại nắm trong tay số tài sản lớn đến không thể đo lường được.
Sở Ninh Dực đã từng nói với Thủy An Lạc rằng, quy luật thần kỳ nhất trên thế giới này chính là quy luật hai - tám. Tám mươi phần trăm tài sản của toàn thế giới nằm trong tay hai mươi người này.
Thủy An Lạc nghĩ, hai mươi người này nằm trong số hai mươi phần trăm đó đi.
Sở Ninh Dực ở vị trí đầu tiên, anh là người duy nhất mang theo trẻ con nhưng lại không mang vệ sĩ.
Bên cạnh anh là một nhà Bá tước. Điều thần kỳ chính là Phong Chính mà bọn họ chưa bao giờ thấy lại có mặt.
Lão Bá tước thấy anh thì khẽ nhếch miệng, nói: “Mấy ngày nay Sở tông chưa từng ra khỏi cửa à, tôi không thấy cậu đâu cả.”
“Thời tiết không tốt, không thể đưa con ra ngoài được.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời: “ Chẳng lẽ lão Bá tước cũng có hứng thú với đảo Kim Cương này à?”
“Tất nhiên là không rồi, thế nhưng tôi vẫn muốn tới góp vui một chút.” Lão Bá tước mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực chậm rãi nhích tới gần lão Bá tước, sau đó nhỏ giọng nói sát vào tai ông ta, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt phòng bị.