Tiếng đập tay vẫn còn vang vọng trong không gian, hai người họ liếc nhìn nhau một cái rồi lại khẽ mím môi, chẳng lẽ không đúng sao?
Lúc Kiều Nhã Nguyễn nói xong, lão quản gia lập tức quay đầu nhìn về phía Phong Phong, mắt vẫn còn ánh lên vẻ không thể tin nổi.
Cả người Phong Phong cứng ngắc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường.
Vậy ra người phụ nữ mà mẹ anh nhắc đến chính là bà ấy sao?
Mẹ ruột của anh chính là Công chúa Delia?
Rõ ràng mẹ anh ta biết chuyện Phong Phong và Lisa là anh em họ mà vẫn để hai người họ kết hôn, chỉ vì muốn che giấu hành vi tội lỗi của bà ta sao?
Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc hưng phấn xong thì Kiều Nhã Nguyễn mới cảm giác được không khí là lạ. Cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện sắc mặt của Phong Phong đã trở nên tái nhợt.
Ây da...
Đứa bé này lại bị kích động rồi, thậm chí còn là kích động không nhẹ nữa.
Thủy An Lạc cũng im lặng. Sở Ninh Dực hất cằm ra bên ngoài ý bảo cô mau đi ra đi.
Thủy An Lạc nghĩ có lẽ hiện giờ Phong Phong muốn yên tĩnh một lát, chuyện này đúng là khó mà có thể chấp nhận ngay được.
Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực đi ra ngoài. Người áo đen đứng ngoài cửa dùng một miếng vải đen bịt mắt hai người họ một lần nữa, sau đó mới dẫn bọn họ rời đi.
“A!!!”
Thủy An Lạc nghe được tiếng rống giận dữ phía sau thì cả người run lên. Chắc là Phong Phong điên rồi, mặc dù cái thân thế này nghe hơi máu chó nhưng đó lại là sự thật, thật hơn cả thật.
Phía sau vang lên âm thanh thủy tinh rơi vỡ xuống đất. Thủy An Lạc nhỏ giọng nói: “Cái này phải tốn bao nhiêu kim cương chứ?”
Sở Ninh Dực: “...”
Được rồi, vợ ngốc nhà anh khác với người bình thường, vậy nên không thể trông mong vào việc cô có phản ứng bình thường được.
Hai người trở về phòng rồi đặt Bánh Bao Rau xuống. Sở Ninh Dực ngồi bên giường nhìn bé con đang ngủ say tít.
Thủy An Lạc cũng ngồi giống anh: “Lần đầu tiên em thấy có người đẹp đến vậy đấy, đẹp thật, đẹp đến nỗi muốn nghẹt thở luôn.”
Mẹ cô cũng là một người đẹp, nhưng lại không thể đẹp bằng Công chúa Delia.
“Công chúa Delia đã bị đóng băng ba mươi năm rồi, nếu như thật sự có thể cứu được vậy thì con trai bà ấy sẽ lớn hơn bà ấy có gần mười tuổi đấy!” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng khiến Thủy An Lạc cả kinh đến mức suýt nữa té xuống giường.
Lúc Công chúa Delia xảy ra chuyện cũng mới chỉ hai mươi tuổi. Bây giờ Phong Phong cũng đã hơn ba mươi rồi. Dẫu sao cũng là người trong trạng thái đóng băng cho nên tất cả các chức năng cơ thể đều không có gì thay đổi. Nói cách khác, Công chúa Delia vẫn duy trì những đặc điểm của tuổi hai mươi.
Vậy nên Phong Phong còn lớn hơn mẹ anh ta những mười tuổi!
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, ôi mẹ ơi, đây là một tin chẳng buồn cười chút nào!
“Không đúng, không đúng! Phong Phong là con trai của Công chúa Delia. Nếu như Tiểu Bất Điểm mà là đứa bé mà Lão Phật Gia sinh ra năm đó thì nói cách khác chẳng phải Tiểu Bất Điểm là con của Phong Phong sao. Hoặc nói đúng hơn là Tiểu Bất Điểm chính là... người thừa kế đảo Kim Cương!” Thủy An Lạc nói rồi dùng hai tay túm chặt lấy cánh tay Sở Ninh Dực: “Là vậy đúng không?”
Tiểu Bất Điểm?
Cô nhóc nhỏ xíu đó sao?
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn mu bàn tay đang nổi gân xanh của Thủy An Lạc: “Em có vẻ sốt sắng nhỉ?”
“Anh zai à, cái này có liên quan đến cái mạng nhỏ của chúng ta đó. Nếu như Tiểu Bất Điểm mà là người thừa kế thì chẳng phải có nghĩa là...”
“Không có ý nghĩa gì hết.” Sở Ninh Dực cắt lời.
“Ể?” Tại sao lại không có ý nghĩa gì chứ?
“Mục đích của Quốc vương là giết hết tất cả những người ở đây, cướp toàn bộ tiền tài mà bọn họ mang tới! Vậy nên Tiểu Bất Điểm có phải là con gái của Phong Phong hay không, Phong Phong có phải là con của Công chúa Delia hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!” Sở Ninh Dực nghiêm túc giải thích cho cô hiểu.