Trời sáng, Phong Phong vẫn ngủ li bì.
Tiểu Bất Điểm nhấn chuông mãi mà không ai mở cửa, đành phải đi tìm Thủy An Lạc. Cô bé vẫn còn nhớ phòng của Thủy An Lạc.
Lúc Sở Ninh Dực mở cửa ra, Tiểu Bất Điểm đang đứng trước cửa, chớp mắt nhìn anh, đôi bàn tay đang xoắn lại với nhau.
Thủy An Lạc đang giúp Bánh Bao Rau thay bỉm, nghe thấy giọng cô bé liền quay đầu lại nhìn, “Là Tiểu Bất Điểm à? Mau vào đi.” Có lẽ vì đoán đó là con của Kiều Nhã Nguyễn cho nên Thủy An Lạc đối xử với cô bé rất tốt.
“Chào cô, chào chú.” Tiểu Bất Điểm ngoan ngoãn chào hỏi. Bé còn lâu mới đến tìm đồ ẻo lả kia nhé, chẳng qua là không có ai chơi cùng bé thôi.
Bánh Bao Rau trông thấy cô bé, miễn cưỡng ném cho một ánh mắt, rồi vẫn để mặc cho mẹ giúp mình mặc quần áo.
“Cô ơi đó là cái gì vậy?” Tiểu Bất Điểm từ nhỏ đã lớn lên trong núi, cô bé chưa từng dùng bỉm bao giờ, cũng không biết đó là thứ gì.
Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút. Cô ngồi xổm trên thảm vươn tay kéo Tiểu Bất Điểm lại, đặt tay lên cái mông nhỏ của cô bé, “Đấy là bỉm giấy?”
Cô bé này không mặc, nhìn còn không lớn bằng Bánh Bao Rau nhà cô cơ mà.
Tiểu Bất Điểm hơi nghiêng đầu: “Cái đó để làm gì ạ?”
“Đồ ngốc, để không bị tè ra quần.” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
“Cậu lớn từng này rồi mà còn tè ra quần à, thật mất mặt.” Tiểu Bất Điểm không chịu thua bật lại.
Hai tuổi rưỡi mà lớn sao?
Thủy An Lạc cảm thấy, nhân sinh quan của mình đã đạt đến một tầm cao mới rồi.
Bị một đứa còn nhỏ hơn mình khinh bỉ, Bánh Bao Rau lại càng cáu kỉnh, “Cậu không có mẹ mặc cho chứ gì.”
“Bánh Bao Rau.” Thủy An Lạc nghiêm giọng nói. Thằng nhóc này sao còn độc mồm hơn cả ba nó thế.
Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng: “Thì ra là một cái bánh bao rau, sớm muộn gì cũng có ngày tôi ăn cậu.” Tiểu Bất Điểm nói xong còn làm một động tác đe dọa.
Ánh mắt của Bánh Bao Rau càng sắc lẹm. Thủy An Lạc không hiểu sao lại nhớ đến lúc Sở Ninh Dực tức giận.
“Tiểu Bất Điểm đã ăn cơm chưa? Chỗ cô có bữa sáng này, có muốn ăn một chút không.” Sợ hai đứa nhỏ này xông vào đánh nhau, Thủy An Lạc vội nói.
“Cô ơi, cháu muốn ăn bánh bao rau.” Tiểu Bất Điểm cười híp mắt nói.
“Không cho.” Bánh Bao Rau tức giận nói.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai à, đến mẹ con còn chưa lắm lời như vậy bao giờ, chứ đừng nói là có lắm cảm xúc như thế.
Tiểu Bất Điểm quay ra làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau, rồi cô bé vươn tay ôm lấy chân Thủy An Lạc, làm bộ đáng thương, nhìn cô với cặp mắt long lanh: “Cô ơi, cháu muốn ăn bánh bao, bánh bao rau thật là to cơ.”
Người nào đó đã bị Kiều Nhã Nguyễn đe dọa thành quen, giờ lại nhìn thấy gương mặt nhỏ xíu y xì làm bộ đáng thương nhìn mình, Thủy An Lạc nhất thời mềm nhũn, đừng nói là bánh bao rau, bánh bao thịt cô cũng cho.
Sở Ninh Dực thản nhiên ngồi trên ghế xem hai đứa nhóc đấu đá nhau.
Bánh Bao Rau hình như đã ý thức được việc mẹ mình đã bị lung lạc quân tâm. Cậu nhóc nhấc cặp chân ngắn tũn leo lên trên ghế, cắn một miếng lên từng cái bánh bao rau trên bàn, còn dương dương đắc ý nhìn Tiểu Bất Điểm.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, con giỏi lắm, con còn giỏi hơn cả ba con đấy.
Tiểu Bất Điểm cũng đờ ra một lúc, nhưng mới vậy đã làm khó được bé rồi sao?
Tiểu Bất Điểm cũng bò lên trên ghế. Không thèm để ý đến vết cắn của Bánh Bao Rau, bé con vẫn cầm lấy cái bánh bao rau đó lên ăn một cách vui vẻ.