“Cháu là Tiểu Bất Điểm.” Tiểu Bất Điểm ngoan ngoãn nói.
“Tiểu Bất Điểm?” Thủy An Lạc hơi sững sờ, sao cô lại cảm thấy đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi nhỉ?
Thủy An Lạc cẩn thận nghĩ lại, hình như là, lần trước lúc đi ra ngoài với Kiều Nhã Nguyễn, nó cũng đã nhắc đến mấy chữ này, nhưng khi ấy cô lại không nghĩ đây là một cái tên.
“Cháu tên là Tiểu Bất Điểm à, ba mẹ cháu đâu?” Thủy An Lạc thăm dò mở miệng hỏi.
“Cháu không có ba mẹ, cháu đi theo ông nội tới đây.” Tiểu Bất Điểm nghiêm túc nói, vươn bàn tay nhỏ xíu định chạm vào mắt của Thủy An Lạc, “Cô ơi mắt của cô đẹp quá, màu giống hệt với màu mắt của Tiểu Tử Long.”
Thủy An Lạc vừa mới tỉnh ngủ, không hề đeo kính áp tròng, thế nhưng Tiểu Bất Điểm cứ thế nhìn chằm chằm vào cô mà chẳng có vấn đề gì.
Tiểu Tử Long?
Trái tim Thủy An Lạc đập thót một cái, còn đang định hỏi thêm lại bị Sở Ninh Dực vươn tay kéo lại. Bánh Bao Rau cũng không vui với lên kéo ống tay áo mẹ mình lại. Sao mẹ lại nói chuyện với con bé xấu xí kia nhiều thế?
Phong Phong sợ cứ tiếp tục thế này hai đứa sẽ đánh nhau mất cho nên vội ôm lấy Tiểu Bất Điểm đứng dậy, “Tôi đưa con bé đi tìm ông nó đã.”
Sở Ninh Dực tỏ vẻ cứ đi không tiễn, sau đó đóng sầm cửa lại.
Thủy An Lạc vội vàng nói: “Không đúng, con bé là...”
“Chắc không sai đâu, nhưng tại sao chúng ta không biết gì cả. Hơn nữa Kiều Nhã Nguyễn cũng không hề nhắc tới, trong chuyện này nhất định là có vấn đề.” Sở Ninh Dực đặt hai tay lên vai cô, để cô bình tĩnh lại.
Thủy An Lạc cố gắng, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng đầu óc của cô lại không chịu phối hợp, hiện giờ cô hoàn toàn không thể liên hệ được với Kiều Nhã Nguyễn, “Nhưng nó nhập ngũ cơ mà, sao có thể...”
“Năm đầu tiên của cô ấy là một ẩn số.” Sở Ninh Dực nhắc nhở cô, “Có thể ba em biết, bởi vì người duy nhất có thể giúp cô ấy giấu giếm một năm đó chỉ có ba em thôi.”
Thủy An Lạc vươn tay đỡ trán: “Nhưng tại sao chứ? Lúc về em cũng không thấy nó nói gì cả.”
Bánh Bao Rau tò mò nhìn mẹ mình, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo cô, đều tại con nhóc kia cả, khiến mẹ nhóc không vui rồi.
Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm, tâm trạng của cô bé cũng không tốt.
“Sao thế, tại thằng bé nói con à?” Phong Phong đau lòng nhìn cô bé.
“Con ghét cậu ta, đẹp thì có ích gì chứ, độc mồm thế ai thèm chơi.” Tiểu Bất Điểm tức giận nói.
Phong Phong nhéo nhéo cái mũi nhỏ xíu của cô bé, “Sau này chúng ta không chơi với cậu ta nữa được không nào?”
“Vâng.” Tiểu Bất Điểm buồn bực nói, “Chú, ông nội đang ngủ, con có thể về với chú không?” Tiểu Bất Điểm mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là được rồi.” Phong Phong nói rồi đưa cô bé trở về phòng của mình.
Mà Kiều Nhã Nguyễn lúc này đang ở lầu hai cẩn thận lắng nghe xung quanh, tiếp tục mờ mịt quay đầu lại nhìn chiến hữu của mình: “Anh không nghe thấy tiếng trẻ con thật à?”
“Vừa nãy vị thái tử Sở Ninh Dực của thành phố A kia chẳng phải cũng mang theo cậu hoàng tử nhỏ nhà họ theo à? Chắc là cậu nhóc nhà đó thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, “Là một cô bé cơ.”
“Giọng trẻ con đứa nào chẳng na ná nhau. Cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi, mau nghỉ ngơi đi. Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, Lưu tổng còn cần chúng ta bảo vệ đấy.” Người chiến hữu trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nằm xuống giường, nghĩ thầm, hay là buổi tối cô đi ra ngoài thám thính thử một chút. Cô cứ nghe thấy giọng nói của đứa bé kia, hơn nữa rất rõ ràng, không biết là thật hay giả.
Chính là đứa bé đó, đứa bé mà họ đã thấy ở trong núi, là con bé sao?