Dưới lầu, một cô bé con mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt đang cầm cung cười híp mắt bắn về phía cửa sổ. Người hầu cẩn thận đi theo sau cô bé.
Sở Ninh Dực nhíu mày, thì ra trừ con trai anh ra còn có một đứa trẻ nữa cũng tới nơi này. Có điều đứa bé này sao lại có chút quen mắt vậy nhỉ?
Tiểu Bất Điểm hình như cũng nhìn thấy người đang đứng ở bên cửa sổ, cặp mắt to lập tức lóe sáng, có một anh xấp xỉ tuổi bé ở đây nè. Không biết có thể chơi cùng bé được không.
Tiểu Bất Điểm kích động phất tay, thế nhưng Bánh Bao Rau không có hứng thú gì. Cậu vừa mới bị quấy rầy, vậy nên Bánh Bao Rau lười biếng tựa trong lòng ba mình, tỏ rõ thái độ chẳng hề có chút hảo cảm nào với cô bé.
“Đây là con nhà ai thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
Phong Phong đi tới trước cửa sổ, khóe môi hơi nhướng lên: “Nhà tôi.” Anh ta nói, xoay người, sau đó đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực bừng tỉnh đại ngộ, cô bé kia cực kỳ giống ảnh chụp hồi còn bé của Phong Phong.
Có điều, thằng nhóc này có đứa con gái lớn như vậy từ bao giờ, sao anh không biết?
Phong Phong đi xuống lầu, vừa vươn tay Tiểu Bất Điểm đã nhào vào lòng anh. Phong Phong bế cô bé lên, “Không phải con đi tìm ông rồi à?”
“Ông đang nghỉ ngơi, nhưng con chẳng thích nghỉ ngơi tí nào.” Tiểu Bất Điểm buồn bực nói, “Chú, anh kia là ai thế ạ?”
“Không phải là anh đâu, là em trai, năm nay mới hơn hai tuổi thôi.” Phong Phong nói, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, sau đó ôm cô nhóc vào phòng khách.
Kiều Nhã Nguyễn từ lầu hai mở cửa sổ ra, nhìn đài phun nước trống trơn bên ngoài, “Sao tôi cứ nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài thế nhỉ?”
“Chắc cô nghe nhầm rồi, ở đây sao lại có trẻ con được?” Chiến hữu nằm trên giường nhắm mắt dưỡng sức, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, đóng cửa sổ rồi quay lại, “Chắc thế.”
Chiến hữu đột nhiên đứng dậy, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi trên chiếc giường đối diện: “Nghe nói cô có bạn trai rồi hả? Ai lại dám yêu một người như cô nhỉ?”
Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, ngã xuống giường thản nhiên nói: “Chí ít tôi có người yêu, còn anh thì chẳng ai thèm cả đấy.” Nói xong, cô có chút nhớ người đàn ông kia, không biết hiện giờ anh đang ở chỗ nào trên nước M nữa.
Kiều Nhã Nguyễn đang mải nghĩ, bên ngoài tiếp tục truyền đến tiếng trực thăng. Cô đứng dậy bước qua xem.
“Ai đến cô cũng phải chạy ra xem hết à?” Chiến hữu thấy khó hiểu.
Kiều Nhã Nguyễn cũng không giải thích. Cô đứng bên song cửa sổ nhìn người vừa xuống máy bay trực thăng, mẹ của Phong Phong và cô Công chúa Lisa. Cô không ngờ nhà Bá tước lại có lắm người tới đây như vậy, không biết liệu Phong Phong có tới đây không.
Nếu như tới rồi, phải chăng họ có thể gặp mặt?
Nghĩ tới đây, cô quay đầu lại nhìn chiến hữu, nếu để cho Phong Phong biết, cô gần đây toàn ở chung phòng với một người đàn ông, không hiểu sao cô bắt đầu thấy lo cho chiến hữu của mình.
Dù sao, Phong Phong không nỡ động đến cô, người khác thì chưa biết được.
Chiến hữu bị cô nhìn mà da đầu tê rần, nhưng lại chẳng biết xảy ra chuyện gì.
Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm đến lầu ba, lại tới phòng 2222. Lúc này Tiểu Bất Điểm còn đang phản bác: “Tiểu Bất Điểm không phải ba tuổi, Tiểu Bất Điểm còn chưa tới ba tuổi mà.”
“Vậy lần trước là con gạt chú đúng không?” Phong Phong nói. Sở Ninh Dực tiếp tục mở cửa phòng ra, có điều lần này anh vừa bế Bánh Bao Rau vừa mở.
Bánh Bao Rau thấy người ngoài cửa, lười biếng gọi một tiếng chú Tư, đến một ánh mắt cũng không buồn ném cho Tiểu Bất Điểm một cái. Ai bảo con bé này vừa quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của nhóc, giờ nhóc đang rất bực bội đây.