Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực định nói lại nghẹn lại giữa họng, anh nhấc tay lên, cuối cùng lại buông xuống.
Thủy An Lạc đổi tay bế Bánh Bao Rau, vì giờ thằng bé rất nặng, nhưng lại không cho người khác bế.
“Anh đừng có đùa em đấy.” Thủy An Lạc không khỏi run lên.
Sở Ninh Dực đón lấy Bánh Bao Rau, “Mẹ con mệt rồi.”
Bánh Bao Rau hơi vùng vằng, nhưng thấy mồ hôi trên trán mẹ, nhóc lại nhìn ba, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho ba bế, tay nhỏ cũng ôm chặt lấy cổ ba mình.
“Ba ơi, về nhà.” Bánh Bao Rau buồn bực nói.
“Con trai ngốc ạ, giờ con muốn về nhà cũng muộn rồi.” Sở Ninh Dực khẽ vỗ lên người con trai, “Vừa rồi anh cố tình hỏi Lawrence xem có phải công chúa Delia có một người con trai hay không. Lúc đó Lawrence đã bị giật mình, chứng tỏ điều đó là thật. Nếu anh đoán nhầm thì chắc năm đó Lawrence chính là bác sĩ của công chúa Delia, sau đó vì xảy ra chuyện nên mới rời khỏi nước M.”
“Người Lawrence từng cứu là công chúa Delia?” Thủy An Lạc vẫn nghi ngờ, “Ông ta... thích công chúa Delia sao?”
Nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì người mà công chúa Delia từng thích chính là ba Lạc yêu nghiệt của cô. Nhưng lúc ấy ba Lạc đã lấy bác cô rồi, còn sinh ra cái tên anh họ dở hơi kia của cô nữa. Người mà ông thích cũng vẫn là mẹ cô.
Thế nên con người ba Lạc ấy mà, thứ thuộc về ông thì ông không thích, người mà ông thích lại lấy người khác mất.
“Vậy con trai của công chúa Delia thì sao? Chẳng lẽ trong di chúc có ghi để lại đảo kim cương cho con trai của bà ấy à?” Thủy An Lạc vẫn tò mò suy đoán, “Nếu đúng là Phong điên thật, vậy chẳng phải anh ta sắp phất rồi hả?”
Hòn đảo kim cương này chính là thứ mà Sở Ninh Dực phải đổ quá nửa tài sản ra để đập vào đấy.
Sở Ninh Dực: “...”
Cái tư duy này của vợ anh, anh thật sự không hiểu nổi.
Giờ là lúc để nói chuyện này sao?
“Hiện tại, Lawrence đang cho rằng chú Hạng có thể cải tử hoàn sinh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Nực cười, nếu thật sự có thể cải tử hoàn sinh được thật, thì nhà xác còn có xác để cất không?” Thủy An Lạc phì cười, không biết cái ông già kia có phải là bị điên không nữa.
Không, chắc chắn là ông ta điên rồi.
“Thế nên, có phải chúng ta cũng sắp tới đảo kim cương rồi đúng không?” Thủy An Lạc hỏi, “Phong điên quay lại nước M rồi, em nghĩ chắc anh ta cũng sẽ xuất hiện ở đảo kim cương thôi, không biết Lão Phật Gia giờ thế nào rồi?”
“Cô ấy ở đó.”
“Hả?” Thủy An Lạc sững ra.
Sở Ninh Dực bế Bánh Bao Rau ngồi xuống giường, để nhóc ngồi lên đùi mình, sau đó mới nói: “Sư Hạ Dương nhận được lệnh bảo vệ thương nhân nước ta. Kiều Nhã Nguyễn đang ở đảo kim cương.”
Ơ kìa...
Khóe môi Thủy An Lạc giật giật, thế này là ập tới cả lũ à.
Không đúng, Anh Xinh Trai vẫn còn đang ở thành phố A, tạm thời không thể nói là nguyên cả lũ được.
“Giờ không thể tìm được ảnh hay tranh vẽ của vị công chúa Delia kia à? Em tò mò quá, không biết bà ấy là người thế nào nhỉ.” Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh anh. Bánh Bao Rau với tay ra muốn nắm lấy tay mẹ, Thủy An Lạc liền đưa tay để cho nhóc nắm.
“Không có, khi ấy hoàng thất nước M đã thuê rất nhiều hacker để xóa tất cả những gì liên quan tới bà ấy chỉ trong một đêm. Thậm chí, còn chặn lại hết tất cả những truyền thuyết về bà ấy. Chỉ có một lời đồn nói rằng công chúa Delia là người con gái được quốc vương yêu thương nhất, bà xinh đẹp tuyệt trần, nên lúc hai mươi tuổi đã được ban thưởng cả hòn đảo kim cương kia. Những gì được truyền lại cũng chỉ có chừng ấy thôi.”