Trong phòng khách không có người hầu, chỉ có mỗi Lawrence và Janis, không biết hai người họ đang tranh cãi với nhau cái gì, Janis thấy hai người tới liền bỏ đi.
Chỉ có điều, lúc anh ta đi ngang qua Thủy An Lạc, ánh mắt của anh ta khiến cô bỗng cảm thấy kinh hãi.
Sở Ninh Dực đưa họ vào, A Tam mang theo người đứng trước cửa, có vẻ như đang làm rõ lập trường, anh ta chỉ làm việc vì tiền.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đống bài thi trên bàn, đây là bài thi mà trước đây cô cố tình trả lời sai.
Lawrence mời họ ngồi, người hầu cũng nhanh chóng bưng trà vào.
Bánh Bao Rau vẫn chôn trong lòng mẹ không chịu ra.
Lawrence ngồi đối diện với Sở Ninh Dực, nhìn Bánh Bao Rau.
“Đây là triệu chứng cố chấp, thiếu tin tưởng, đứa bé này còn nhỏ như vậy, thật hiếm thấy.” Lawrence nói.
Thủy An Lạc khẽ vỗ về sau lưng Bánh Bao Rau, không nói gì.
Lawrence vốn là bác sĩ hàng đầu thế giới, có thể nhìn ra, tuy có thể khiến người ta ngạc nhiên, nhưng cô cũng không đến mức phải biểu hiện ra ngoài.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra thản nhiên, anh quay lại nhìn Banh Bao Rau.
“Có vẻ như ông Lawrence đây vọng, văn, vấn, thiết* giỏi hơn cả bác sĩ Đông y chúng tôi rồi.” Sở Ninh Dực tỏ ra khách sáo nói.
* Vọng, văn, vấn, thiết là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ. Được gọi là “tứ chẩn“.
“Tôi chỉ từng học nghiên cứu về “vấn” thôi.” Lawrence nói, “Rất lâu về trước, tôi cũng từng gặp một đứa trẻ mắc căn bệnh này, nhưng xem ra đứa trẻ đó giờ đã khỏi rồi.”
Hai tay Sở Ninh Dực siết chặt lại, không nói gì.
Thủy An Lạc cũng biết người mà ông ta nói tới là ai.
Sở Ninh Dực, anh cũng là người có bệnh này bẩm sinh, chỉ là sau đó đã chuyển biến tốt hơn mà thôi, nhưng sau đó lại bị sư phụ của anh kích động, thế nên mới lại tái phát. May mà giờ anh đã có thể hoàn toàn khống chế được bản thân mình rồi.
“Thế có nghĩa là căn bệnh này có thể trị khỏi được phải không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.
“Tất nhiên rồi, nhưng tôi cần cô nói cho tôi biết, giờ thầy của cô đang ở đâu?” Lawrence đi thẳng vào vấn đề.
Thủy An Lạc mím môi, ôm chặt lấy Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau ngẩng lên, chớp chớp cặp mắt tròn rồi vòng tay ôm lấy cổ mẹ.
“Chú Hạng đã rời khỏi thành phố A từ lâu rồi, không ai biết ông ấy đi đâu cả. Thế nên dù ông có bắt được chúng tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi anh lại vươn tay ra xoa đầu Bánh Bao Rau an ủi.
“Bắt?” Lawrence nghiền ngẫm từ này, “Năm ấy là tôi đã cứu cậu, vậy giờ cậu có thể trả cái ơn đấy lại cho tôi không? Nói cho tôi biết, ông ta đang ở đâu?” Lawrence bỗng lên tiếng, lúc này giọng ông ta đã có chút kích động.
Bánh Bao Rau khẽ run lên, thỏ thẻ kêu mẹ đòi về nhà, nhóc không muốn ở đây.
“Tất nhiên là tôi rất nhớ ơn ông đã cứu mạng tôi, nhưng chúng tôi thật sự không biết ông ấy đang ở đâu cả.” Sở Ninh Dực không hề nói dối, thôn Long Gia rất khó tìm, sau khi chú Hạng rời đi đã không có bất cứ tin tức gì nữa, cho nên anh cũng không biết thật.
“Cô là học trò của ông ta, thứ cả đời này ông ta tích lũy được chắc cũng đã truyền hết cho cô rồi đúng không? Bài thi của cô, trả lời rất hoàn hảo, hoàn toàn không nhìn ra được là giả, không ngờ cô còn lừa cả tôi.” Lawrence bỗng kích động nói, rồi ném đống bài thi tới trước mặt Thủy An Lạc.
Hai bài thi trước ông ta vẫn cố gắng thăm dò thử Thủy An Lạc, nhưng đáp án của Thủy An Lạc lại khiến ông ta thấy rất thất vọng. Ông ta biết, ông già kia đã nhận Thủy An Lạc làm học trò, nhưng lại không biết liệu ông già đó có dạy hết mọi thứ cho Thủy An Lạc hay không.
Nhưng khi nhìn thấy bài thi, ông ta thật sự rất thất vọng.
Có điều ông ta không từ bỏ, thế nên đã để cô vào được tận vòng phản biện.
Thủy An Lạc hơi ngả người ra sau. Sở Ninh Dực vươn tay ra ngăn trước mặt cô, không để cho Lawrence tiến lại gần.