Dù lần này, anh không thể chữa khỏi bệnh cho con trai, nhưng ít nhất, anh muốn khiến trong những người thằng bé tin tưởng, có một người gọi là “ba“.
Cơm trưa còn chưa ăn xong, bên cạnh họ đã xuất hiện thêm vài người.
Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, ai nấy đều mặc vest, đi giày tây.
Bánh Bao Rau lập tức đẩy chiếc cốc trong tay ba ra, thân thể bé nhỏ xoạt một cái bò xuống, sau đó chui vào lòng Thủy An Lạc.
Đây là biểu hiện của việc thằng bé đang sợ hãi.
Sở Ninh Dực thong thả chỉnh lại quần áo của mình, không nói gì.
Thủy An Lạc khẽ ôm lấy con trai. Cô biết người của Lawrence bắt đầu hành động rồi.
“Ngài Sở, lão gia của chúng tôi muốn mời ngài và tôn phu nhân tới một chuyến.” Người dẫn đầu lên tiếng, giọng điệu rất tôn kính.
Lúc này Thủy An Lạc thừa nhận, cách bắt cóc người của đám người này đúng là kiểu cao cấp. Cái kiểu bắt cóc vào nhà kho bỏ hoang các thứ, người ta không thèm làm.
Trong lúc Thủy An Lạc vẫn đang kinh ngạc, Sở Ninh Dực lại từ từ cầm thìa lên ăn tiếp.
“Mới đến, không biết dùng đồ ở đây nên ăn hơi chậm, nếu lão gia của các người không ngại, vậy để tôi ăn cơm xong đã.” Giọng anh đều đều, nói như chuyện đương nhiên.
Thủy An Lạc nhìn động tác thong thả của anh, má nó, anh không dùng quen thìa á. Anh bảo quý tộc người ta luyện mười mấy năm để mặt vào đâu được nữa hả?
Bánh Bao Rau chớp cặp mắt to tròn nhìn hành động tao nhã của ba mình, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sâu sắc mà người khác không thể hiểu được.
Người cầm đầu hơi sững ra, không biết người bên kia nói gì với anh ta qua tai nghe, người nọ liền phất tay, bảo mọi người qua một bên đợi.
Thủy An Lạc nhẹ nhàng bế Bánh Bao Rau, thỉnh thoảng cô lại đút cho nhóc ăn một ít, có điều ánh mắt thì vẫn hướng về phía Sở Ninh Dực.
Anh vẫn ăn cơm thong thả như thường ngày.
Có người nói, con người Sở Ninh Dực, bất kể đi tới đâu cũng sẽ là tiêu điểm của người khác, không phải vì anh đẹp trai đến thế nào, mà trên người anh toát ra khí chất vừa bức người lại vừa mê hoặc.
Bánh Bao Rau cũng chốc chốc lại liếc nhìn ba một cái. Nhóc có thể cảm nhận được nguy hiểm, nhưng nhóc lại thấy kính nể ba hơn. Chắc vì lúc này mà ba nhóc vẫn có thể bình tĩnh được.
Từng giây từng phút qua đi, Thủy An Lạc đã vào nhà vệ sinh tới ba lần, nhưng Sở Ninh Dực vẫn nhàn nhã ăn cơm.
Mãi cho đến khi kim đồng hồ chỉ vào hai giờ, cuối cùng anh cũng đặt thìa xuống một cách tao nhã.
Hai tiếng đồng hồ, vậy mà đám người kia chờ đợi không hề tỏ ra sốt ruột chút nào.
Thủy An Lạc biết, từng người trong số đó đều là kẻ hung ác cả.
“A Sơ vẫn khỏe chứ?” Sở Ninh Dực bỗng hỏi.
“Sơ gia vẫn khỏe, ngài Sở, mời!” Người dẫn đầu lại nói, “Chúng tôi sẽ không làm khó ngài Sở và Sở phu nhân đâu, thế nên xin ngài Sở hãy yên tâm.”
“Nhớ giúp tôi chuyển lời tới A Sơ, lâu rồi không thấy cậu ta, có chút nhớ cậu ta rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi lại đứng dậy chỉnh lại áo, sau đó mới thấy Thủy An Lạc đứng dậy theo, “Đi thôi.”
Người kia lại hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo hai người.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi mới nói: “A Sơ là người lần trước lão Bá trước sai đi bắt hội Lão Phật Gia ấy à?” Thủy An Lạc không hạ thấp giọng, thế nên khiến người đang mở cửa thang máy giúp họ nghe thấy rất rõ ràng.
“Ngài Sở, ngài không nhất thiết phải hại chúng tôi như vậy. Chúng tôi cũng chỉ là kẻ cầm tiền làm việc thôi. Nếu không phải vì chuyện này tất nhiên không làm hại tới ngài và phu nhân, sao chúng tôi dám nhận chứ.” Người cầm đầu cười khổ, nói.
Thủy An Lạc lại càng không hiểu gì, tên này đang nói cái gì vậy?