Thủy An Lạc rất không muốn tham gia, nhưng Sở Ninh Dực lại nói trắng ra, tại sao lại không tham gia, một giải thưởng tốt như vậy, cô mà lấy được thì chính là giỏi hơn Lan Hinh rồi.
Dù lúc đó, suýt nữa là cô ụp luôn bát cơm của mình lên đầu anh.
Những lời đó cũng là Sở Ninh Dực bảo cô nói. Tuy cô không biết tại sao lại phải nói những lời này trên sân khấu, nhưng Sở bán tiên lại bảo, anh có lý do riêng.
Lúc này bên dưới, các ban giám khảo đang thảo luận với nhau, còn Lawrence vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
Khi tuyên bố kết quả, điện thoại của Sở Ninh Dực lại vang lên, lần này là An Phong Dương gọi tới.
“Bên phía bệnh viện tung tin, có người lấy được danh sách người bị chẩn đoán nhầm và tử vong của Sở Thị, giờ sắp công bố ra ngoài rồi.” An Phong Dương trầm giọng nói, “Lần này James chuẩn bị cực chắn chắn rồi đánh úp tới, chúng ta khó lòng phòng bị được.”
“Tôi biết rồi.”Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp lại.
“Quyển sổ ghi chép đó không phải Em Đẹp Gái đang giữ sao?” Chẩn đoán nhầm, phẫu thuật gây tử vong, đây là vấn đề tồn tại trong tất cả các bệnh viện, vấn đề chỉ nằm ở chỗ nói hay không nói ra mà thôi.
Dù sao thì bệnh viện cũng không phải là thần tiên, nếu không cũng sẽ không tồn tại vấn đề xác suất thành công.
Nhưng không nói thì không ai biết, nói ra rồi, sẽ bị người ta đứng ở trên phương diện đạo đức phê phán.
“Là tôi đưa hắn.” Sở Ninh Dực càng nói với giọng điệu thản nhiên hơn.
“Cậu điên rồi à.” An Phong Dương kinh hãi kêu lên, “Cậu có biết là thành phố A này sắp đảo lộn hết lên rồi không hả? Giờ ba cậu đang ở công ty, Sở Thị sắp bị cậu chơi chết rồi đấy.”
“Không chết thì sao mà sinh được?” Sở Ninh Dực nói rồi lại nhìn thấy ba chữ Thủy An Lạc xuất hiện phía trên, khóe miệng anh cong lên, “Kỳ thật nếu được bà xã nuôi cũng không tồi. Dù sao thì bà xã tôi cũng là bác sĩ nổi tiếng rồi. Cậu phải biết, giờ người kiếm tiền giỏi nhất chính là bác sĩ đấy.”
An Phong Dương: “...”
Anh bỗng cảm thấy, anh cần phải bình tĩnh lại, lần này người anh em này của anh muốn làm gì, anh thật sự không thể hiểu nổi nữa rồi.
“Thật ra nếu sự việc quá đơn giản thì sẽ khiến loại người như James cảm thấy sợ hãi, giờ hai chuyện lớn cùng xảy ra, hắn sẽ nghi ngờ tại sao lại thuận lợi như vậy, tạm thời có thể sẽ dừng mọi hoạt động lại một chút, cậu chỉ cần giữ hắn lại thành phố A là được.” Sở Ninh Dực nói ra mục đích của anh.
An Phong Dương bỗng hiểu ra, không khỏi phải đưa tay lên bóp trán mình, “Trong lòng cậu, tôi vô năng đến thế sao, cần cậu phải tự hủy cả trường thành đề bảo vệ tôi chắc?”
Sở Ninh Dực hơi ngẩn ra, nhìn Thủy An Lạc đi xuống, “Thủy ngốc nói, cậu là tình nhân bé nhỏ của tôi, tình nhân vốn là để yêu thương mà.”
An Phong Dương: “...”
Không ngờ ngay đến câu này mà Em Đẹp Gái nhà anh cũng có thể nói ra được.
“Nhưng như vậy không phải sẽ khiến cậu đỡ mệt hơn à. Tôi nghi giờ James đang nắm trong tay thứ gì đó của nước M, thế nên nhất định phải giữ hắn lại. Ít nhất trước khi chuyện đảo kim cương kết thúc, không thể để hắn rời đi được.” Sở Ninh Dực khẽ nói.
“Sụp rồi không phải hắn sẽ càng ra tay trực diện hơn sao?” An Phong Dương hừ lạnh.
“Tất nhiên là không được rồi, dù sao chúng ta cũng là dân lành mà, không phải sao?”
An Phong Dương hộc máu, nếu Sở Đại cậu mà là dân lành thì tôi chính là thiên thần rồi.
“Được rồi, không nói nữa, Em Đẹp Gái nhà cậu xuống rồi, không lại nói tôi thay lòng, trong lòng chỉ có mình tình nhân nhỏ cậu thôi mất.” Sở Ninh Dực nói xong lại thấy Bánh Bao Rau đang với tay đòi mẹ, nên anh liền đưa nhóc cho cô.
“Anh Xinh Trai ạ?” Hình như cô nghe thấy ba chữ Em Đẹp Gái thì phải.
Sở Ninh Dực nhíu mày đứng dậy, xoa đầu cô, “Sở Thị xảy ra chút chuyện, chắc sau này bản thiếu gia phải nhờ em nuôi rồi.”
Thủy An Lạc hơi sững ra, nghiêm trọng đến thế sao?
“Anh không phải về à?” Thủy An Lạc dè dặt lên tiếng.