Dù câu chuyện phía sau đảo kim cương không khiến người ta yêu thích thì cũng đâu đến nỗi phải hủy nó chứ.
Thế nên An Phong Dương không thể hiểu nổi, tại sao lại phải hủy hòn đảo kim cương này.
Lúc này đôi mắt hoa đào của Phong Phong hơi nheo lại. Anh nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng: “Chỉ là muốn hủy nó thôi.”
Anh cũng không biết tại sao nữa.
An Phong Dương nhíu mày, “Chuyện này tôi phải bàn lại với Sở Đại đã, cậu không được manh động đâu đấy.”
“An Tam, quyết định chính xác nhất cả đời này của tôi chính là năm mười tuổi trở về đã quen được hai người.” Phong Phong nói rồi lập tức dập điện thoại.
“Phong Tứ...” An Phong Dương khẽ kêu lên, nhưng bên kia đã dập máy mất rồi. An Phong Dương tức giận chửi một câu, sau đó liền quay người bỏ đi.
“Tổng giám đốc, trợ lý Lưu của Sở Thị muốn gặp anh. Khách sạn Sở Thị xảy ra chuyện rồi, giờ thời sự cũng đã đưa tin rồi.” Thư ký vừa chạy vào liền vội vàng nói, sau lưng anh ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nữa.
An Phong Dương vội cầm lấy điều khiển bật tivi lên, lúc này thời sự vẫn đang đưa tin, nước nóng trong phòng tắm trong khách sạn Sở Thị làm bỏng người.
Khách sạn Sở Thị, là một trong số ít khách sạn sáu sao thuộc thành phố A này, thế nên sợ nhất chính là xảy ra chuyện. An Phong Dương gần đây vẫn luôn cẩn thận đề phòng phía James, nhưng không ngờ vẫn để hắn ra tay được.
“An tổng.” Trợ lý Lưu khẽ cất tiếng gọi.
“Thông báo cho tất cả quản lý cấp cao của khách sạn, một tiếng sau sẽ họp.” An Phong Dương nói rồi liền cầm áo khoác của mình lên, đi ra ngoài. Bên phía Phong Phong anh chỉ cần giao cho Sở Đại xử lý là được, còn giờ anh phải bảo vệ vùng trời thành phố A này.
Lúc Sở Ninh Dực nhận được tin, cũng là lúc anh vừa đưa Thủy An Lạc vào thi vòng vấn đáp cuối cùng, anh đưa cả Bánh Bao Rau vào dự nghe cùng.
Trợ lý gọi điện báo cho anh biết tình hình cụ thể, hầu hết khách hàng đều bị bỏng cùng thời gian, có vài người còn bị thương nặng, đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Quan trọng nhất là, trong đó có một ngôi sao lớn quốc tế, hầu như đã bị hủy cả khuôn mặt.
Sở Ninh Dực vẫn yên lặng lắng nghe, như thể chỉ đang nghe một chuyện rất nhỏ nhặt.
Có lẽ vì không có mẹ ở bên nên lúc này Bánh Bao Rau cũng ngoan ngoãn ngồi dựa vào lòng ba. Dù sao xung quanh có nhiều người như vậy, nhóc cũng chỉ biết mỗi ba nhóc.
“Tổng giám đốc, giờ tôi và An tổng đang tới khách sạn, nhưng chuyện này đã bị làm ầm lên rồi.” Viên trợ lý sốt ruột nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau chớp mắt nhìn ba, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi biết rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền cúp điện thoại,
Bánh Bao Rau vẫn không hiểu gì, chỉ có điều nhìn ba có vẻ khá là nghiêm túc.
Sở Ninh Dực xoa đầu Bánh Bao Rau, “Thứ anh con để lại cho con, e là không giữ lại được nữa rồi.”
Thứ anh để lại cho nhóc?
Là cái gì?
Nhưng có vẻ như Sở Ninh Dực cũng không bận tâm lắm về chuyện đó. Anh vẫn ngẩng lên nhìn cô gái đang nghiêm túc trả lời trên kia.
Anh từng nói, Thủy An Lạc là não tàn, nhưng về phương diện Y học, cô lại là một thiên tài thực thụ.
Khi đứng trước bàn phẫu thuật chính là lúc cô đẹp nhất.
Khi cô tự tin nói về những phương án chữa trị kia, là lúc cô có sức hút nhất.
Nếu có thể bảo vệ cô cả đời như vậy, cảm giác cũng không tồi.
Lần này, Thủy An Lạc hoàn toàn không giấu giếm bất cứ điều gì. Cô trả lời trôi chảy hết tất cả các câu hỏi, khiến Janis kinh ngạc không thôi.
“An, cô...”
Anh ta đã từng xem qua bài thi của cô, đáp án của cô đều rất mơ hồ, nhưng hiện tại cô lại có thể trả lời được tất cả những thứ mà bọn họ không biết, cũng không thể tưởng tượng ra nổi.