Tiểu Bảo Bối cảm thấy thương cho ba mình.
Bánh Bao Đậu vừa tới thì cả phòng bệnh trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Bánh Bao Rau trưng ra vẻ mặt rất phiền toái nhưng nhìn thấy em gái như vậy, nhóc cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bánh Bao Đậu khóc đến mức cả mặt toàn nước mũi với nước mắt, cuối cùng khóc mệt rồi liền bắt đầu ngồi ăn đồ ăn vặt do người khác mang đến thăm Bánh Bao Rau.
Thủy An Lạc nhìn con gái vừa ăn vừa nói liền cảm thán, rõ ràng là sinh đôi cùng trứng mà sao khác nhau xa đến vậy.
“Đó là của anh!” Bánh Bao Rau cắn răng nói.
“Mẹ nói bây giờ anh không ăn được, cho em ăn thì có làm sao chứ? Em là em gái của anh cơ mà.” Bánh Bao Đậu vừa ăn vừa nói một cách đương nhiên.
Bánh Bao Rau: “...”
Thủy An Lạc: “...”
Nhóc có là quỷ mới nhận Bánh Bao Đậu là em gái!
Con gái, thật ra con không phải con gái ruột của mẹ đúng không?!
Tiểu Bảo Bối thầm nghĩ, chắc chắn nguyên do em trai biến thành bộ dạng như bây giờ là do lúc còn trong bụng mẹ đã bị em gái bắt nạt quá đáng rồi.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhóc đang cãi nhau, khó mới có được một hôm mà Bánh Bao Rau cam tâm tình nguyện đấu võ mồm với em gái, nói cũng nhiều hơn chút.
“Ba con đâu?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngồi bên mép giường.
“Ba nói ba có việc, lúc đi nhìn ba buồn lắm.” Tiểu Bảo Bối thở dài. Nhóc còn cố ý liếc Bánh Bao Rau một cái. Bánh Bao Rau nghe đến chuyện ba đi rồi thì ánh mắt hơi tối lại một chút, sau đó thì chẳng thèm phản ứng gì.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ nhìn con trai, nút thắt này cần phải cởi thế nào đây?
Xế chiều Kiều Bắc đến thăm Bánh Bao Rau. Anh ta cũng không cho Thủy An Lạc nói gì mà chỉ lấy thân phận một bác sĩ tới thăm Bánh Bao Rau.
Lúc anh ta giúp Bánh Bao Rau kiểm tra sức khỏe, thằng bé lại tự động rúc vào lòng Thủy An Lạc, cũng có thái độ đề phòng với anh ta.
Kiều Bắc cố ý nói chuyện với Bánh Bao Rau nhưng mà nhóc hoàn toàn không hề trả lời lại anh ta câu nào. Đại khái là vì có mẹ đang ở đây nên nhóc cũng coi như là ngoan ngoãn để các bác sĩ chữa bệnh.
“Thật xin lỗi, thằng bé không thích nói chuyện cho lắm.” Thủy An Lạc vội vàng nói.
“Anh trai là bé câm.” Bánh Bao Đậu nói với giọng giòn tan, nhưng mà bé bị anh trai liếc một cái thì vội vàng bụm miệng lại. Mấy chuyện xấu mà nhóc làm gần đây tuyệt đối không thể để mẹ biết được, nếu không nhất định bé sẽ bị mẹ đánh đòn mất.
Kiều Bắc hiểu, anh ta đưa tay xoa đầu Bánh Bao Rau một cái: “Hồi phục rất tốt, qua hai ngày nữa là xuất viện được rồi.”
Bánh Bao Rau còn chưa quen biết anh ta cho nên nhóc tránh ra một khoảng cách. Nhóc không thích người khác đụng vào mình.
Kiều Bắc hơi nhíu mày, ý thức tự bảo vệ của đứa bé này quá mạnh, còn bị cả bệnh yêu sạch sẽ, yêu sạch sẽ y như ông bố ngứa đòn của nhóc vậy.
Đây chắc chắn là đứa bé giống Sở Ninh Dực nhất.
Kiều Bắc lại hỏi thêm mấy câu nữa. Bánh Bao Rau rau vẫn không chịu trả lời. Kiều Bắc liền xoay người rời đi.
“Tiểu Bảo Bối, con trông hai em nhé, mẹ đi một lát sẽ quay lại.” Thủy An Lạc nói rồi đặt Bánh Bao Rau lên giường, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Bác sĩ Kiều.” Thủy An Lạc nhanh chóng đuổi kịp anh ta: “Sở Ninh Dực bảo anh tới sao?”
Kiều Bắc nhún vai.
“Tôi biết anh là bác sĩ tâm lý trước đây của anh ấy, vậy con trai tôi...”
“Tình trạng của thằng bé nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, có thể nói là người mắc chứng tự bảo vệ thái quá nhất mà tôi từng gặp, đã thế lại còn là trẻ con.” Kiều Bắc trầm giọng nói: “Trường hợp xấu nhất thì có khả năng thằng bé sẽ không thể khỏi hoàn toàn được. Hai người chỉ có thể cố gắng hết sức để thằng bé tin tưởng một số người được thôi.”
Tim Thủy An Lạc đập thịch một tiếng. Cô biết đây chỉ là kết quả xấu nhất, thế nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng, con trai cô chỉ mời vừa mới hai tuổi thôi mà.