“Thôn Long Gia đó, người bình thường thực sự không tìm được. Lúc tao và Phong Phong được cứu cũng chỉ nhìn thoáng qua từ xa. Thôn đó ở trong núi, căn bản không ở chân núi, hơn nữa người ngoài không thể đi vào.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.
“Mày còn gặp được, tao còn chưa từng thấy đây này.” Thủy An Lạc thở dài, “Sao hai người lại có cơ duyên này, còn tao lại chẳng có gì cả chứ?”
“Mày có anh Sở vạn năng nhà mày, hay là chúng ta đổi đi?” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.
“Chắc trêu, đôi bọn mày cãi nhau đừng liên lụy đến bọn tao chứ.”
“Hừ, ai là một đôi với anh ta.” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng.
“Nhớ lúc chúng ta xem “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” hồi trước, Trương Tam Phong đã dạy cho Trương Vô Kỵ cái gì không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.
“Chị hai à, chị tưởng em tập thái cực quyền đấy à? Mấy thứ chú Hạng dạy đều ở trong đầu đây, căn bản chưa từng quên.” Thủy An Lạc tiếp tục nằm xuống ghế, sau đó nói: “Hơn nữa Lawrence hình như đang nhắm vào tao, anh Sở hôm đó đã ngả bài với Janis rồi.”
“Đồng cảm với mày.” Kiều Nhã Nguyễn nói, “Dạo này Thủy An Kiều hơi yên ắng nhỉ, chuyện gì xảy ra thế?”
“Chị Mân Hinh nói, James đắc tội Sở gia ở phía Nam thành phố. Mày biết Sở gia đằng đó không?” Thủy An Lạc nói.
“Sở gia ở phía Nam thành phố á? Thành phố A không phải chỉ có một Sở gia của chồng mày thôi à?”
“Chúc mừng mày, trước đây tao cũng không biết. Anh Sở nói, đó là một nhân vật còn lợi hại hơn cả anh ấy, cũng họ Sở, sau đó kết hôn sinh con liền về chốn đó ở, trọng điểm đều đặt ở nước ngoài, chỉ có điều bọn vẫn còn ở thành phố A thôi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, “Người họ Sở còn lợi hại hơn cả anh Sở, thực sự muốn gặp quá đi.”
“Ôi đệch, một nhân vật còn trâu bò hơn cả anh Sở nhà mày á, đã mai danh ẩn tích ở thành phố A nữa, quá kinh khủng.” Kiều Nhã Nguyễn nói, “Nhưng mà sao James lại vô duyên cớ vô cớ đắc tội nhân vật máu mặt như vậy, có phải anh Sở nhà mày dở trò quỷ đúng không?”
“Nghe nói là thế, thế nhưng anh ấy không thừa nhận.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục nằm sải lải trên ghế, “Lão nhà mày thoát ra được chưa?”
“George đón đi rồi, chị đây phải về doanh trại đây.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
“Quả nhiên, có trêu ai cũng đừng chọc vào phụ nữ nóng tính, thương cho anh ta quá.” Thủy An Lạc nói, quay đầu lại nhìn người đàn ông đã làm xong cơm tối, “Tao đi ăn cơm đã, anh Sở nhà tao tự mình xuống bếp đấy.”
“Cút đi, động một tí là trêu ngươi người khác, quá quắt.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúp điện thoại.
Thủy An Lạc cười, quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa bước từ bếp ra, lại nhận được một cuộc gọi video.
“Mẹ, mẹ...” Video call vừa được mở ra, giọng nói hồ hởi của Bánh Bao Đậu đã vang lên.
Thủy An Lạc cầm di động bước vào phòng ăn.
“Mẹ, mẹ sắp ăn cơm tối à?” Bánh Bao Đậu mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, bảo bối, ngày nào ba bữa con cũng canh đúng giờ cơm để gọi video cho mẹ, không phải để xem mẹ ăn gì à?” Thủy An Lạc nói xong liền cho cô bé nhìn thức ăn trên bàn.
Bánh Bao Đậu nhìn, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên: “Ba không làm cơm cho công chúa nhỏ của ba gì cả, công chúa nhỏ của ba giận rồi.”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nhìn cô con gái qua màn hình, “Lúc nào về ba làm đồ ăn ngon cho con ăn.”
“Được ạ.” Bánh Bao Đậu lập tức trở nên vui vẻ.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Bánh Bao Rau: “...”
Em gái à, tiền đồ của em đâu hết rồi? Không phải em đang tức giận sao?
“Mẹ, về nhà.” Bánh Bao Rau ôm chiếc ipad của mình, hiếm lắm mới thấy nói được hẳn ba chữ.