Kiều Nhã Nguyễn lái xe đến cửa nhà, Phong Phong hít sâu một hơi.
Cho dù bị Kiều Nhã Nguyễn phản đối, Phong Phong vẫn tốn một số tiền lớn mua một bộ trang sức ngọc cho mẹ cô.
Kiều Nhã Nguyễn xuống xe, Phong Phong khăng khăng đòi tự mình xách quà.
“Tay anh.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
“Không sao, nhỡ đâu họ lại nghĩ đây là em mua thì sao?” Phong Phong trẻ con nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn lẩm bẩm cười xùy, xoay người đi vào, cho anh đau chết đi, đáng đời.
Lần này Phong Phong cảm thấy căng thẳng hơn bất cứ lúc nào, chủ yếu là vì lần này anh có cảm giác giống như cùng vợ về nhà mẹ đẻ.
Cho nên, Phong Phong đứng bên ngoài hít thở sâu một lúc lâu mới cất bước vào trong.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay mở cửa, “Ba mẹ, con đã về.”
“Nhã Nhã về rồi à, mẹ với ba còn vừa nhắc...” Mẹ Kiều vừa nhìn thấy Phong Phong đi bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ba Kiều bước từ trên lầu xuống, đang định nói gì, cũng nhìn thấy Phong Phong.
“Chú, cô, cháu chào... “
“Ai cho cậu tới đây, mau đi đi.” Mẹ Kiều tức giận nói.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay gãi ót mình, quay đầu lại nhìn Phong Phong có chút lúng túng. Kỳ thực mấy năm này, lần nào anh cũng bị đối xử như vậy đúng không.
Không hiểu sao cô lại thấy đau lòng cho anh.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được nói, “Phong Phong sớm ra đã chạy đến cửa tiệm người ta mua quà cho mẹ. Người ta còn chưa mở cửa, anh ấy liền đứng đó chờ hai tiếng đồng hồ luôn đấy.”
“Mẹ con còn cần quà của cậu ta chắc?” Mẹ Kiều tức giận nói, “Kiều Nhã Nguyễn, lời mẹ nói con đều coi như gió thoảng qua tai đúng không? Trước đây cậu ta đã đối xử với con thế nào, sao bây giờ con lại dính vào cậu ta như thế hả?”
“Mẹ!”
“Dì, là do cháu cứ bám lấy Nhã Nhã, là do cháu thích cô ấy, là do cháu không thể sống thiếu cô ấy được.” Phong Phong vội vàng nói, đồ đạc trong tay vẫn chưa thả xuống cho nên băng gạc trên tay đã bắt đầu thấm tơ máu.
“Phong Phong, chúng tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia. Chúng tôi làm cha mẹ, không muốn giao con gái của mình cho cậu. Cậu có ơn với chúng tôi, tôi vẫn nhớ. Nhưng con gái chúng tôi không thể yêu loại người có suy nghĩ như vậy được.” Ba Kiều coi như vẫn còn lý trí, nhưng từng lời nói ra đều vô cùng tuyệt tình.
Phong Phong hơi cúi đầu, câu này mới thực sự khiến người ta tổn thương.
“Cậu đi đi, nhà này không chào đón cậu.” Ba Kiều một lần nữa mở miệng.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn đối mặt với quan hệ giữa cha mẹ và Phong Phong. Trước kia cô biết mỗi lần Phong Phong đều bị đánh đuổi, nhưng không ngờ tới lại đến nông nỗi này.
Phong Phong bước tới đặt đồ trong tay lên bàn, cả người thả lỏng hơn đôi chút, “Nhã Nhã ở lại với cô chú được không ạ? Cháu còn có việc, xin phép đi trước, chú, bình Mao Đài thượng hạng này tuy không thể sánh bằng những bình chú sưu tập, nhưng cũng coi như có giá trị sưu tập, cháu xin phép về trước.” Phong Phong nói rồi vươn tay vỗ vỗ vai Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn vết máu trên lòng bàn tay anh, còn chưa tới kịp nói gì, Phong Phong đã lướt qua cô bước ra ngoài.
“Mang đồ của cậu đi, chúng tôi không cần.”
Phong Phong vừa mới đi tới cửa, bà Kiều đã ném hết đồ ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn kinh hãi, nhìn Phong Phong dừng một chút rồi đi ra.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn khó mà tin nổi nói, lẽ nào ba năm nay, anh đều bị đối xử như vậy sao?
Thảo nào, George nói, đến cả chút tôn nghiêm cuối cùng anh cũng không cần nữa rồi.
Một người cao ngạo như anh, lại bị người ta đối xử như thế hết lần này tới lần khác, nếu là bình thường, cho dù là một lần, anh cũng sẽ quay lại bóp chết người ta rồi.