“Nói em hay là nói anh nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng của anh ta, lơ mơ hỏi.
Phong Phong muốn nói, nhất định là nói em.
Nhưng nếu anh nói ra, người chết chính là bản thân.
“Anh, nói anh đấy.” Phong Phong quả quyết nói.
George tiếp tục che mặt, má, lòng tự trọng của cậu đâu rồi?
“Anh còn không đi thay quần áo đi? Không định về à?” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn anh vẫn đang mặc đồ cổ trang, nhịn không được nói.
Phong Phong vỗ lên trán mình một cái, sau đó nhanh chóng đi thay quần áo.
Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu.
George bước qua, “Cô đã đến rồi thì tôi về trước đây, chắc giờ cậu ta cũng không có việc gì cần đến tôi nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn vẫy tay gọi George lại, “Tôi còn có việc muốn hỏi anh.” Kiều Nhã Nguyễn kéo George qua một bên.
George thấy nao nao, có chút bất an nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Tôi không biết gì hết.”
“Hừ, tôi còn chưa hỏi cơ mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói, kéo anh ta ra đằng sau một gốc cây to, “Ba năm trước, Phong Phong đã làm gì mà chọc giận lão Bá tước vậy
George hơi nhíu mày, “Chuyện này thì đúng là tôi không biết thật. Lúc cô đi, cậu ta đã suy sụp một thời gian dài, thời gian đó tôi không có mặt, chỉ biết là cậu ta thiếu chút nữa mất mạng, may nhờ có Sở tổng và An tổng đưa cậu ta về. Lúc trở lại, toàn thân đều bị thương, nằm viện ba tháng mới ra được.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi xoa cằm, không nói gì.
“Cho nên, tổ tông, cô ngàn vạn lần đừng có đi nữa, nếu không chẳng khác nào hủy hoại cậu ta cả.” George vội vàng nói, sợ cô hỏi về chuyện này là để bỏ đi.
“Không có gì đâu, anh về đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói, thấy Phong Phong đi ra liền bước tới.
Phong Phong nhíu mày nhìn người đang tiến lại, “Em nói chuyện gì với anh ta thế?”
Giọng điệu này, nồng nặc mùi dấm.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, Phong Phong như vậy thật trẻ con, thế nhưng cô lại thích một Phong Phong chỉ tỏ ra trẻ con trước mặt cô như vậy.
“Chẳng nói gì cả, có đi không hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói, bước đi trước.
“Bà xã à, rốt cuộc hai người đã nói gì thế? Không phải đang nói xấu anh đấy chứ. Anh nói em hay, em phải tin anh, ba năm nay, anh vẫn rất ngoan ngoãn chờ em mà.” Phong Phong căng thẳng nói.
Kiều Nhã Nguyễn lên xe, thắt chặt dây an toàn, ý bảo anh nhanh lên xe.
Phong Phong rầu rĩ bước lên xe, sau một lát mới nói: “Thực sự không nói gì về anh à?”
“Sao anh cứ léo nhéo như đàn bà thế hả.”
“Bảo ai đàn bà léo nhéo hả?” Phong Phong nổi điên, gân cổ phản bác.
Kiều Nhã Nguyễn ném cho anh một ánh mắt, để tự anh hiểu lấy.
Phong Phong không dám hỏi về vấn đề kia nữa.
Trong xe yên tĩnh lại, sau một lát Phong Phong mới mở miệng lại: “Mấy ngày nữa, chắc anh phải quay về nước M một chuyến.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững lại một chút, “Quay về nước M? Đưa dê vào miệng cọp à?”
Câu này nói ra đã có chút khó nghe.
Phong Phong hiểu ý của cô, cho nên cũng không thực sự tức giận.
“Có một số việc kiểu gì cũng phải giải quyết.”
“Quay về để kết hôn với cô công chúa kia à?” Kiều Nhã Nguyễn nói, tăng nhanh tốc độ xe.
Phong Phong nhíu mày định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn, hẳn cô ấy cũng không định nghe.
Sau khi trở về, Kiều Nhã Nguyễn xuống xe bước vào nhà trước.
“Bà xã, bà xã à.” Phong Phong đuổi theo phía sau, nhưng lúc đuổi lên đến tầng trên Kiều Nhã Nguyễn đã đóng cửa lại.
“Bà xã, anh về là vì có việc thật, không phải là để kết hôn với Lisa đâu.” Phong Phong trầm giọng nói.
“Anh trở lại đó anh còn cảm thấy mình sẽ quay về được chắc?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh thành tiếng, ở bên trong thay bộ quân phục ra rồi mới bước ra ngoài, lạnh lùng nhìn anh, “Sớm biết thế ông đây đã không trở lại rồi.”