Thủy An Lạc nói địa chỉ cho Janis rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Lawrence đang tìm gì thế?”
“Rất rõ ràng, tìm chú Hạng của em.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Ầy...
Thủy An Lạc khiếp sợ nhìn Sở Ninh Dực đang xoay người quay về phòng khách. Cô còn chưa nói gì cơ mà, sao anh biết được vậy?
Yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt.
Thủy An Lạc tắt bếp rồi xoay người chạy ra ngoài, sau đó đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực: “Làm sao anh biết được nội dung đề thi, còn cả chuyện ông ta tìm chú Hạng nữa?”
“Anh không biết nhưng Mân Hinh biết, còn về phần lý do tại sao ông ta lại tìm sư phụ của em thì anh thật sự không biết.” Thủy An Lạc thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, bên phía bọn họ còn có Mân Hinh, đấy mới là sự tồn tại kinh khủng nhất.
Câu trả lời mà Sở Ninh Dực đưa ra chẳng khác nào chưa trả lời.
“Cái mà Lawrence muốn tìm là chú Hạng, hay là ghi chép của ông ấy?” Thủy An Lạc chống cằm nói.
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu của cô: “Chúc mừng em, em cũng bị theo dõi rồi.”
“Tại sao em có cảm giác anh đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?” Thủy An Lạc híp mắt nhìn Sở Ninh Dực một cách nguy hiểm.
“Sao có thể thế được, thế này rõ ràng là rước thêm rắc rối cho anh mà.” Sở Ninh Dực khiếp sợ nói.
Thủy An Lạc: “...”
Má, thế này chẳng phải là nói cô chỉ biết gây phiền phức sao.
“Tại sao em cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp thế nhỉ?” Thủy An Lạc buồn bực nói: “ Tại sao Lawrence lại phải tìm chú Hạng?”
“Có lẽ ông ta cảm thấy chú Hạng có khả năng cải tử hoàn sinh cũng nên.” Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc nói.
Ây...
Sư phụ của cô chẳng qua chỉ chuyên quan sát thi thể để tìm nguyên nhân tử vong thôi, nhưng trước giờ đâu có biết cải tử hoàn sinh gì đâu.
“Phức tạp ghê!” Thủy An Lạc vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên: “Tới nhanh thật đấy.” Nói xong cô đứng dậy đi mở cửa.
Đang ở ngay gần đây thì sao có thể không nhanh được?
Sở Ninh Dực lạnh lùng nghĩ, sau đó quay đầu nhìn người đang bước vào.
“Sở tổng, làm phiền rồi.” Janis mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi lên phòng làm việc trên lầu.
Thủy An Lạc bĩu môi: “Tính của anh ấy vậy đấy, anh đừng để bụng nhé.” Thủy An Lạc nói rồi xoay người đi vào bếp.
Janis bước theo, anh ta ngẩng đầu nhìn chuông báo cháy đã được dán băng dính rồi nhanh chóng thu mắt lại: “Không có gì, tôi đã sớm nghe nói về tính khí của Sở tổng rồi.”
Thủy An Lạc chỉ cười không nói.
“Trước đây cô nói cô có một người thầy phải không nhỉ.” Janis đột nhiên nói.
Thủy An Lạc thoáng giật mình một chút nhưng vẫn nhanh chóng bưng cơm canh ra, sau đó cô quay đầu nhìn Janis: “Đúng thế, tôi có mấy người thầy cơ, đều là bác sĩ trong bệnh viện của tôi cả! Họ còn nói tôi là Sát thủ đó. Người nào dạy tôi cuối cùng cũng gặp xui xẻo hết.” Thủy An Lạc nhún nhún vai nói.
“Đó là bởi vì cô không cần họ.” Janis an ủi cô.
Thủy An Lạc mỉm cười: “Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?”
“Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến thôi, mấy người thầy của cô đều là bác sĩ ở bệnh viện của cô à?”
“Trước đây đều là bác sĩ, cơ mà hiện tại thì cơ bản đều không làm bác sĩ nữa rồi, đều do tôi hại cả.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói.
Janis cười nói cô suy nghĩ quá nhiều rồi không tiếp tục hỏi nữa mà chuyển hướng qua tài nấu nướng của cô.
Sở Ninh Dực đứng ở cầu thang nhìn hai người trong phòng bếp, cái cảnh này thật là nhức mắt.
Hơn nữa kể cả Janis và James không cấu kết với nhau thì nhất định người đàn ông này cũng có vấn đề.
Vậy nên chuyến đi Mỹ lần này thật ra không tính là bị người ta tính kế. Kẻ tính kế họ không chỉ đơn giản là James, có lẽ James cũng chỉ tiện thể lợi dụng chuyện này mà thôi.