Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, Phong Phong ở trong phòng ngủ rất lâu rồi mới đi xuống phòng khách, bởi vì Tiểu Sư Niệm buồn ngủ rồi.
***
Trong phòng khách Sở gia, vào lúc này vẫn là một đống hỗn độn, Thủy An Lạc bóp bóp eo mình nhìn thím Vu đang thu dọn đồ đạc rồi qua giúp bà một tay.
“Thím Vu, ngày mai cháu sẽ đưa ba đứa nó qua bên nhà chính, lần này thím không cần đi cùng đâu.” Thủy An Lạc nói.
Thím Vu hơi khựng lại: “Làm sao thế?”
“Phong Phong bị thương, trong nhà cón có Tiểu Sư Niệm nữa cho nên cháu muốn nhờ thím qua đó chăm sóc bọn họ.” Thủy An Lạc trả lời.
Phong Phong bị thương?
Thím Vu hơi khưng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường.
“Sao tự dưng Phong thiếu lại bị thương thế?” Thím Vu vừa cúi đầu dọn dẹp đồ chơi vừa giả bộ như lỡ đãng hỏi thăm.
“Lúc anh ta đóng phim thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Sáng sớm mai thím qua đó đi, cháu sợ một mình anh ta không chăm sóc Tiểu Sư Niệm được.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đậy thùng đồ chơi lại, sau dó đẩy tới góc tường.
Thím Vu đứng dậy rồi chỉnh lại quần áo của mình: “Vậy thì sáng mai tôi sẽ qua đó.” Thím Vu vừa nói vừa vừa quay về phòng mình.
Sở Ninh Dực dựa vào lan can trên lầu nhìn Thủy An Lạc, khóe môi khẽ cong lên.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn chồng mình một cách tò mò, như đang muốn hỏi anh làm gì vậy?
Thủy An Lạc tắt đèn dưới lầu rồi mới xoay người lên nhà.
“Em muốn làm gì thế?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
Thủy An Lạc tỏ ra vô tội dừng bước: “Chăm sóc Tiểu Sư Niệm đó, kiểu gì thì kiểu bé con đó cũng gọi anh một tiếng sư công đấy.”
Sở Ninh Dực vỗ một cái lên đầu cô: “Còn không chịu nói thật?”
Lời này đã có chút mùi cảnh cáo.
Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức đảo quanh, có vẻ như cô đang nghĩ xem phải gian lận thế nào mới qua được bài kiểm tra này đây.
“Đã nghĩ xong là bịa thế nào chưa?” Sở Ninh Dực nói rồi kéo tay cô về phòng.
“Này, anh làm gì thế?” Thủy An Lạc sợ hãi kêu một tiếng, lúc này cô đã bị Sở Ninh Dực quăng lên trên giường, sau đó đè cả người lên người cô.
“Đè chết em bây giờ, đứng lên đi.” Thủy An Lạc cau mày nói.
“Đè không chết được, nếu mà chết thì sao có thể sinh được ba đứa chứ!” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.
Thủy An Lạc: “...”
Sở tổng, anh đủ rồi đó.
“Nói đi, em nghĩ gì vậy?” Sở Ninh Dực túm lấy cằm của cô nhưng tay còn lại đã lần theo hông của cô mà trượt xuống.
“Không có gì mà!”
“Chát...”
“A...” Đôi mắt xinh đẹp của Thủy An Lạc đột nhiên trợn to lên như thể bị cái gì đó làm cho hoảng sợ.
Cái người này lại đánh mông cô nữa rồi!
Ngay cả ba cô còn chưa bao giờ đánh cô đâu đấy nhé!
“Ngốc nghếch, muốn học chơi toan tính với anh à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng.
Thủy An Lạc mím môi không để ý tới anh nữa.
Một giây sau thì Thủy An Lạc đã thất thanh kêu lên: “Sở Ninh Dực!!!!”
Cái tên đàn ông này lại... bóp mông cô rồi!
Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cắn một cái lên môi cô: “Em đang nghi ngờ chuyện gì à?”
Thủy An Lạc nghĩ một cách cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng nói: “Chẳng qua là em thấy kỳ lạ thôi, tại sao lần nào thím Vu nghe thấy tên Phong Phong cũng có chút ngẩn người, hơn nữa anh không cảm thấy sau vụ cháy nhà thì thím Vu trở nên rất kỳ quái sao?”
Mặc dù bà vẫn đối xử tốt với bọn họ như trước.
Nhưng cô vẫn cứ cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
“Anh Sở, anh biết gì không?” Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh rồi tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực xoay người nằm sang một bên, sau đó vươn tay tắt đèn trên đầu giường: “Đi ngủ đi.”
Đi - ngủ - đi!