Sở Ninh Dực nhanh chóng đứng trước mặt Thủy An Lạc. Thủy An Lạc muốn lùi về phía sau nhưng lại phát hiện hai chân của mình căn bản đã không thể dịch chuyển được nữa rồi.
An Phong Dương thầm kêu một tiếng "hỏng rồi", bởi vì sắc mặt của Sở Đại lúc này cứ sai sai thế nào ấy.
"Sở Tổng, lâu rồi không gặp." Thủy An Lạc cũng tự phục mình lắm, giờ này mà còn cười cho được, nhưng mà đúng là cô đã cười thành tiếng mất rồi.
Trước kia, khi anh ta không xuất hiện vào lúc cô cần anh ta nhất, cô đã khóc. Nhưng đó là chuyện của một năm trước rồi, Thủy An Lạc của bây giờ sẽ tuyệt đối không khóc, hơn nữa còn cười khi đối diện với anh ta nữa.
Nụ cười của Thủy An Lạc rơi vào mắt của Sở Ninh Dực chỉ có hai chữ "chướng mắt".
Bởi vì bên cạnh cô có người đàn ông đó nên cô mới cười ư?
Sở Ninh Dực đưa tay ra túm chặt lấy cổ tay của Thủy An Lạc khiến cho cô không nhịn được mà "au ui" một cái. Bởi vì Sở Ninh Dực dùng sức, mạnh đến mức gần như muốn bẻ gãy cổ tay cô vậy. Thủy An Lạc không nhịn được, chửi thầm trong bụng, mẹ nhà anh, chân bạn gái cũ nhà anh tàn thì cũng đừng có phế luôn cổ tay của tôi chứ!
"Sở tổng, anh làm em ấy đau rồi kìa." Mặc Lộ Túc nhíu mày lên tiếng, định đưa tay ra nhưng lại bị Sở Ninh Dực gạt phắt đi.
"Bác sĩ Mặc, tốt nhất là đừng có động đến người phụ nữ của người khác." Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng, sau đó kéo Thủy An Lạc đi xuống cầu thang.
Người phụ nữ của người khác?
Cô á?
Trong lúc Thủy An Lạc còn đang mải khiếp sợ thì đã bị người ta lôi xềnh xệch đi.
Sở Ninh Dực đi rất nhanh. Thủy An Lạc gần như loạng choạng lao xuống theo, có mấy lần suýt thì ngã xuống đến nơi nhưng may mà có người chắn trước mặt, nếu không chắc cô đã ngã thật rồi.
Mặc Lộ Túc đang định đuổi theo thì lại bị An Phong Dương chặn lại, "Bác sĩ Mặc, chuyện ngày hôm nay tôi thay mặt em gái tôi cảm ơn anh, nhưng chuyện của vợ chồng nhà người ta thì cứ để người ta tự giải quyết đi."
"An tổng, nếu như tôi nhớ không nhầm thì một năm trước bọn họ đã ly hôn rồi." Mặc Lộ Túc không chịu lùi bước lên tiếng.
An Phong Dương nhướng mày, một tay choàng lấy vợ chưa cưới của mình, "Vợ trước chồng trước cũng có chữ "vợ chồng" đó thôi? Hơn nữa giữa bọn họ còn có một đứa trẻ nữa kìa."
Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng đã đi xa của An Phong Dương, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Đứa bé, đó là một sự ràng buộc khiến cho Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi mối quan hệ đó.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực ném vào xe khiến cho đầu óc quay cuồng. Cô cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một đám sao đang xoay vòng vòng. Đợi đến lúc đám sao đó tan đi hết, bức vách ngăn trong xe đã được kéo lên, mà bản thân mình thì lại đang bị một con quái vật khổng lồ đè nặng.
"Buông tôi ra." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô dồn hết sức vào hai tay đẩy ngực anh ra, vì cái gã trên người cô đang có ý định muốn đè chết cô.
Sở Ninh Dực nhìn vẻ hung dữ trên mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc, trong đầu anh lúc này tràn ngập hình ảnh cô tươi cười nhìn Mặc Lộ Túc ban nãy. Sự đối lập rõ ràng kích thích triệt để đại não của Sở Ninh Dực, thế nên ngay sau đó Sở Ninh Dực liền cúi xuống cắn lên mặt cô.
Đau quá...
Thủy An Lạc chìm trong hoang mang mờ mịt, cả người sững sờ, cô bị Sở tổng... cắn?
Sở tổng... má nó chứ, anh đang nghĩ cái quái gì thế hả?
Người ta hôn còn anh thì cắn!
Cắn! Cắn! Cắn!
Đã thế còn cắn vào mặt cô nữa chứ!
Mặt! Mặt! Mặt!
Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là cô thực sự rất là đau, thế này là sắp bị hủy dung đến nơi rồi à! Hu hu!
"Đau, tôi đau mà..." Thủy An Lạc gắng sức giãy giụa thật mạnh, nhưng càng giãy thì mặt lại càng đau, có thể thấy Sở Ninh Dực cắn đau đến mức nào.
Thủy An Lạc không làm gì được cái mặt nhưng hai chân cứ giãy giụa liên hồi, nhưng vì vùng vẫy kinh quá nên cô không ngờ mình lại đạp trúng chỗ nào đó của người đang đè trên người mình.
Sở Ninh Dực "hự" một cái, đau đến mức phải nhả cái má bụ bẫm của cô ra.
Ực~~
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, trên mặt vẫn còn một vệt nước miếng ướt rườn rượt, rồi cô quay sang nhìn người đàn ông đang cau mày, trán đổ đầy mồ hôi đang trừng mắt với mình. Cô có thể nói là cô không cố tình đạp vào cái chỗ đó của anh không?