Bánh Bao Rau lại ngẩng lên nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn anh trai, cuối cùng vẫn quẳng ra hai chữ: “Có biết.”
Câu này thì mọi người phải tự hiểu lấy, đại ý là: Mẹ biết em yêu mẹ, không cần phải nói.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Em trai lười nói đến trình độ này thôi đúng là chịu thật rồi.
“Anh Bánh Bao Rau là bé câm.” Bánh Bao Đậu làm mặt quỷ với anh trai.
Bánh Bao Rau ngẩng lên, đôi mắt to tròn đen nhánh mang theo điềm không lành.
“Mẹ, tối hôm qua Bánh Bao Đậu dậy rồi tè dầm ở góc tường, thậm chí còn lấy sách của ba đậy lên nữa. Em ấy chơi một mình ở đó rất lâu mới về ngủ!” Bánh Bao Rau đột nhiên nói một tràng.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc: “...”
Bánh Bao Đậu vừa nghe Bánh Bao Rau nói vậy thì lập tức giãy giụa, vừa giãy vừa kêu: “Anh Bánh Bao Rau xấu a, Bánh Bao Đậu không có như vậy.”
Thủy An Lạc còn chưa kịp mừng rỡ vì con trai nói được nhiều như vậy thì đã đứng phắt dậy chạy lên lầu, một lát sau trên lầu truyền xuống một tiếng sư tử hống: “Sở Lạc Nhất!!!!!”
Bánh Bao Đậu lập tức rụt cổ lại, cô bé vươn tay muốn ba ôm lấy, giờ bé cần được bảo vệ.
Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ đang lao từ trên lầu xuống thì cũng thầm cầu nguyện cho em gái. Lần trước cũng là do em gái tè dầm ở góc tường nhưng mẹ không phát hiện. Mãi cho đến khi ở đó xuất hiện cả mấy con côn trùng mẹ mới biết. Sau đó thì mẹ với bà Vu diệt mấy con côn trùng đó rất là lâu, đây phải nói là bài học xương máu luôn.
Cho nên lần này em gái của nhóc xong đời rồi.
Bánh Bao Đậu bò vào lòng ba mình rồi nhỏ giọng nói: “Ba phải bảo vệ Bánh Bao Đậu nhé.”
Sở Ninh Dực bất đắc dĩ vỗ con gái nhỏ của mình một cái, sau đó nhìn về phía Bánh Bao Rau vẫn đang thản nhiên ăn sáng. Cái thằng nhóc này còn ranh ma hơn thằng anh trai của nó lúc hai tuổi nhiều.
Thủy An Lạc bước xuống muốn bắt lấy Bánh Bao Đậu.
“Được rồi, con gái còn nhỏ mà, không tè dầm trên giường đã là tốt lắm rồi.” Sở Ninh Dực đưa tay ra cản Thủy An Lạc lại, nói.
“Em đây thà để nó đái dầm lên giường còn hơn! Sở Lạc Nhất! Sau này con còn dám tè dầm ở chỗ mẹ không thấy được nữa thì mẹ sẽ nhét con vào ổ sâu luôn đấy!”
“Oa... Bánh Bao Đậu không vào ổ sâu đâu, Bánh Bao Đậu sẽ bị ăn sạch mất!” Bánh Bao Đậu sợ quá nên khóc toáng lên.
Sở Ninh Dực vội vàng ôm con gái đứng lên: “Chẳng phải chỉ là tè dầm ở góc tường thôi sao? Lát nữa dọn đi là được rồi, em dọa con bé làm gì chứ?”
Bánh Bao Rau cau mày, vốn dĩ nhóc cũng định lén nói cho bà Vu để bà dọn hộ, nhưng mà bây giờ thấy em gái khóc lóc thế này, nhóc lại thấy đau lòng. Dù gì nhóc cũng chỉ định để mẹ mắng em gái chút thôi. Dù sao da mặt của em gái nhóc cũng dày như tường thành cơ mà, bình thường mẹ có mắng kiểu gì cũng không khóc thế tại sao lúc này lại khóc chứ?
“Đúng thế, đúng thế, tiểu thư vẫn còn nhỏ mà, đâu hiểu gì đâu, một lát nữa để tôi dọn là được rồi, không sao, không sao hết.”
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, bây giờ ba nhóc đã biến thành nô lệ của con gái rồi, cái mà ba không thể chịu nổi nhất chính là nước mắt của em gái nhóc.
Bánh Bao Đậu không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi sâu, thế nên mới bị mẹ dọa cho khóc thét như vậy.
Thủy An Lạc vẫn còn đang ngớ ra đây, sao tự dưng lại khóc thế? Trước kia mỗi lần cô mắng con gái thì con bé toàn cợt nhả cãi lại, sao hôm nay lại khóc, còn khóc đến đau lòng như vậy chứ?
“Con biết rồi, mẹ, em sợ sâu đấy.” Tiểu Bảo Bối bỗng lên tiếng.
Bánh Bao Rau nghe vậy thì hai hàng chân mày càng nhíu chặt. Nhóc vươn tay muốn bảo thím Vu bế nhóc xuống.
Thủy An Lạc nghe Tiểu Bảo Bối nói vậy thì tim đập thót một cái. Cô luôn nghĩ là Bánh Bao Đậu nhà mình chẳng sợ trời chẳng ngán đất, không ngờ lại vô tình nói trúng điểm yếu của con bé thế này.