“Hôm qua?” Kiều Nhã Nguyễn hơi sững người lại rồi bỗng đẩy Phong Phong ra: “Ai là vợ của anh chứ, đừng có gọi nhiệt tình như vậy! Hôm qua là ngày gì? Ngày anh cùng với vị hôn thê của mình ngoại tình chắc?”
Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn bắt đầu bưng bát ăn cơm thì từ từ đứng thẳng người dậy, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
Nếu như cô nhớ vậy thì còn tốt.
Nhưng nếu Kiều Nhã Nguyễn cố gắng quên đi ngày hôm đó thì chứng tỏ, cái ngày đó đã xảy ra một chuyện có ảnh hưởng rất lớn với Kiều Nhã Nguyễn, lớn đến mức khiến cô không thể chấp nhận nổi.
Hoặc là cô cố gắng quên đi, nhưng ở cái ngày đặc biệt nào đó cô mới có thể cưỡng ép bản thân nhớ lại, qua đến ngày thứ hai sẽ lại quên đi.
“Nhìn em với ánh mắt đau khổ đó làm gì hả? Muốn ở bên vợ chưa cưới của anh rồi chứ gì?” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục cười khẩy.
Phong Phong hít sâu một hơi, cuối cùng đập một phát vào gáy của cô: “Nói bậy nói bạ cái gì đấy hả? Mau ăn đi, ăn xong đi đón Niệm Niệm, anh đến đoàn làm phim trước.”
Khó trách tại sao hôm qua cô bại dưới tay Thủy An Kiều, hẳn là ngay từ đầu cô đã không được bình thường rồi.
Cho đến buổi tối khi trời mưa thì Kiều Nhã Nguyễn mới hoàn toàn mất khống chế.
Kiều Nhã Nguyễn vừa cắn đũa vừa nhìn Phong Phong: “Anh muốn làm gì thế?”
“Đưa Niệm Niệm đi thì biết.” Phong Phong nói với giọng điệu sâu xa.
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Nhã Nguyễn bắt đầu xoay xoay, nói cách khác là anh ta đang muốn xử lý đứa bé xui xẻo và con đàn bà Thủy An Kiều kia à.
Sau cơn mưa to, khí trời rất mát mẻ.
Phong Phong phải đến đoàn làm phim trước bởi vì anh ta còn có chuyện cần phải sắp xếp.
Kiều Nhã Nguyễn đi bộ đến đón Tiểu Sư Niệm, sau đó còn phải báo với Sư Hạ Dương chuyện cho Niệm Niệm đi đóng phim. Mặc dù thế này chẳng khác nào tiền trảm hậu tấu, cơ mà Sư Hạ Dương rất tôn trọng ý kiến của Tiểu Sư Niệm, vậy nên lúc này cũng chỉ cần nói qua cho anh biết là được.
Lúc Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn thì đang đấu tranh với Bánh Bao Đậu, vì thế cô trực tiếp mở loa ngoài rồi đặt di động lên tủ đầu giường.
“Bánh Bao Đậu! Con xuống đây cho mẹ! Anh trai con đã dậy xuống ăn cơm rồi, con xuống đây mặc quần áo ngay!” Thủy An Lạc trợn mắt nhìn con gái đang chạy khắp nơi mà thấy đau cả đầu. Mặc dù nhóc con này chỉ có đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn nhưng chạy cực nhanh.
“Không đâu, không đâu, mẹ mau bắt con đi!” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa luồn lách chạy vào phòng đồ chơi ngay lúc Thủy An Lạc gần bắt được, tiếng cười khanh khách cứ thế vang vọng.
“Chậc chậc chậc, người mẹ đáng thương!” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.
“Hừ, chờ mày có con đi! Tao chống mắt lên chờ nhìn mày chạy đuổi theo con của mày!” Thủy An Lạc hừ hừ cười một tiếng rồi bắt lấy Bánh Bao Đậu.
Đầu bên kia im lặng một hồi rồi mới nói: “Tao kể mày nghe này, hôm nay Phong Ảnh đế muốn xử lý đứa bé xui xẻo kia với Thủy An Kiều đấy.”
Sở Ninh Dực vừa đi tới cửa đã nghe thấy mấy lời này, xử lý Thủy An Kiều?
Thủy An Lạc vừa thấy anh thì lập tức ném cái váy bé xinh cho Sở Ninh Dực: “Anh mặc cho con gái của anh đi, em không bắt được con bé!” Thủy An Lạc vừa nói vừa đi tới mép giường cầm điện thoại lên: “Định cướp vai của đứa bé xui xẻo đó à?”
Sở Ninh Dực đi tới phòng đồ chơi rồi tiện tay lôi Bánh Bao Đậu ra, sau đó để cô bé ngồi trong lòng mình rồi bắt đầu mặc quần áo.
“Tạm thời đừng động đến Thủy An Kiều, anh còn chưa rõ rốt cuộc là James muốn làm gì.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Con không thích mặc. Ba, Bánh Bao Đậu không muốn mặc váy đâu!” Bánh Bao Đậu vặn vẹo người phản kháng.
Sở Ninh Dực cau mày, đây là nguyên nhân mà con bé không chịu mặc quần áo đấy à?
“Không được, cả ngày con cứ mặc quần áo của anh trai con, người không biết còn tưởng mẹ có ba đứa con trai đấy. Con nhìn chị Miên Miên của con đi, chị con chẳng phải mặc váy rất xinh đấy sao?” Thủy An Lạc kiên quyết phản đối, nếu không cô cũng không đến mức mua nhiều váy cho con gái như vậy.
“Ba...” Bánh Bao Đậu dụi vào lòng Sở Ninh Dực làm nũng.