Hai người họ đi ngày một xa, để lại một Thủy An Kiều còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thủy An Kiều nhìn đạo diễn. Đạo diễn lập tức bảo mọi người chuẩn bị bắt đầu quay phim.
Kiều Nhã Nguyễn dắt Tiểu Sư Niệm rời khỏi trường quay, trong lòng vẫn còn bực bội.
“Ba Đẹp Trai, Ba Đẹp Trai!”
Bên ngoài trường quay có một tiệm cafe, vẫn thuộc phạm vi của trường quay.
Tiểu Sư Niệm vừa thấy Phong Phong thì lập tức lao tới rồi nhào vào lòng anh ta: “Sao Ba Đẹp Trai lại không ở bên trong thế?”
Phong Phong lập tức ngẩng đầu lên liền thấy Kiều Nhã Nguyễn đang đứng cách đó không xa, như cười như không mà nhìn mình, tim anh ta đập thót một cái rồi vội bế Tiểu Sư Nhiệm đứng lên.
“Vợ à...” Phong Phong lấy lòng gọi một tiếng.
“Phong Ảnh đế bận bịu quay phim thế mà vẫn có thời gian để gặp vợ chưa cưới của mình được, khả năng xếp lịch trình không tệ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững nói.
Lisa đứng dậy, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài trễ ngực màu đỏ rực, trông chẳng khác gì mấy ngôi sao đi thảm đỏ.
Ngực bự ghê đấy.
“Phong Phong, những điều em nói với anh, anh có thể suy nghĩ lại xem sao.” Lisa vừa nói vừa nhấc túi xách của mình lên, sau đó xoay người rời đi.
“Không cần phải suy nghĩ, tôi sẽ không đồng ý kết hôn với cô đâu.” Phong Phong thản nhiên nói: “Còn chuyện đám các người muốn làm gì thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Lisa không tin nổi mà dừng bước. Cô ta đưa tay chỉ Kiều Nhã Nguyễn: “Vì cô gái này mà ngay cả Phong gia anh cũng không cần nữa sao?”
“Gia tộc chỉ có thể dựa vào hôn nhân mà tồn tại thì tôi cần nó để làm gì?” Phong Phong vừa nói vừa đi tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn: “Lisa Isar, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng bao giờ đến tìm tôi nữa!”
Lisa hít sâu một hơi, như thể cô ta đã thật sự bị chọc tức.
“Phong Phong! Anh sẽ phải hối hận! Nhất định anh sẽ hối hận!” Lisa nói rồi bực tức xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Kiều Nhã Nguyễn, cô ta nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng ánh mắt ngoan độc, nói: “Con đàn bà ngu xuẩn. Vì sự ngu xuẩn của cô, cô sẽ hại anh ta không bao giờ có thể ngóc đầu dậy được nữa.”
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn cô gái đang bỏ đi với vẻ kiêu ngạo kia rồi lại nhìn Phong Phong: “Phong Ảnh đế quả là bận bịu thật đấy.” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn xoay người định đi thẳng.
“Vợ à, vợ ơi.” Phong Phong vội vàng kéo người lại.
Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng tránh khỏi anh ta: “Ai là vợ của anh hả?”
“Anh thật sự không biết cô ta tới đây mà. Hơn nữa cô ta nói có việc quan trọng cần nói với nên anh mới...”
“Đúng vậy, kết hôn đúng là chuyện quan trọng thật mà.” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh một cái sau đó xoay người rời đi.
Phong Phong gọi với theo hai tiếng nhưng Kiều Nhã Nguyễn đã lên xe đi mất rồi.
Tiểu Sư Niệm chớp chớp mắt nhìn Phong Phong: “Mẹ Xinh Đẹp hình như ghen rồi.”
Phong Phong thở hắt ra: “Cho nên Ba Đẹp Trai của con nên vui mới đúng nhỉ?”
“Là Ba Đẹp Trai xong đời rồi có được không. Con gái khi ghen là kinh khủng nhất đấy!” Tiểu Sư Niệm than thở nói: “Nhưng tại sao Ba Đẹp Trai lại phải giấu Mẹ Xinh Đẹp đi gặp cô gái khác thế?”
Phong Phong còn định nói gì đó nữa nhưng nghĩ đến việc Tiểu Sư Niệm chỉ là một đứa bé lại đành thôi.
“Không sao, bây giờ con đi quay phim với Ba Đẹp Trai, sau đó buổi tối đến cầu xin mẹ con tha thứ là được rồi.” Bây giờ Kiều Nhã Nguyễn đang bực bội, anh có đi cũng chỉ bị chửi cho to đầu mà thôi.
Trong quán bar ồn ào, Thủy An Lạc chống cằm nhìn cô gái đang uống rượu ừng ực.
Trên đời này chắc cũng chỉ có một mình Phong Phong mới có khả năng khiến Kiều Nhã Nguyễn tức giận đến mức này thôi.
Trên sân khấu cách đó không xa có không ít người đang khiêu vũ. Sau lần bị Sở Ninh Dực xử lý thì bây giờ Thủy An Lạc cũng không dám lên đó nhảy nữa.
“Ai da, bây giờ thì mày cũng biết ghen rồi cơ à? Đối với Phong điên mà nói thì đây đúng là điều đáng mừng đấy nhỉ.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.