Thủy An Lạc quay trở lại phòng làm việc của mình. Cô nằm bò ra bàn mãi một lúc lâu mới thấy ổn hơn một chút được, thế nhưng vẫn không thể vui nổi.
Cô những tưởng chú Hạng sẽ luôn ở bên cô.
Ngày hôm nay đến mà không hề báo trước gì cả.
Mười hai giờ trưa, Sở Ninh Dực gọi điện thoại đến nhắc cô ăn cơm, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy âm thanh thút thít từ đầu dây bên kia.
“Em sao thế?” Sở Ninh Dực lo lắng hỏi.
“Chú Hạng sắp phải đi rồi.” Thủy An Lạc tủi thân nói.
Sở Ninh Dực ngẩn ra, ở bệnh viện, người đầu tiên một lòng giúp đỡ Thủy An Lạc cũng chỉ có chú Hạng.
“Tại sao lại sắp đi?” Sở Ninh Dực khẽ hỏi.
“Chú ấy nói muốn tới Tây Tạng tìm long mạch, tìm vợ chú ấy.” Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất tủi thân, nói rồi lại khóc nấc lên.
Sở Ninh Dực thở dài, “Chú ấy đã giúp em rất nhiều rồi, hơn nữa có những người chắc chắn rồi sẽ phải đi mà.”
“Anh đừng có nói đạo lý to lớn với em. Mấy cái thứ đó ai không hiểu chứ, nhưng cũng không tránh được việc em cảm thấy khó chịu mà.” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Vợ anh chắc đau lòng thật rồi.
Thủy An Lạc khẽ sờ ngón tay lên những quyển ghi chép kia, “Nghĩ đến chuyện sau này Bánh Bao Đậu, Bánh Bao Rau với Tiểu Bảo Bối sẽ rời xa em, em cảm thấy khổ sở lắm.”
“Sao em lại kéo con mình vào rồi? Không phải còn anh đây sao?” Sở Ninh Dực miết miết thái dương, “Vợ à, em đừng có làm màu nữa.”
“Anh mới làm màu, cả nhà anh làm màu.”
“Vậy thật ngại quá, người đầu tiên của cả nhà anh chính là em đấy.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc ngồi thẳng dậy, lau nước mắt, “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, vừa rồi Thanh Trần chạy ra ngoài rồi, anh đang nghĩ xem nó làm bị sao.” Hiếm lắm Sở Ninh Dực mới thảo luyện chuyện riêng với vợ mình.
“Mấy năm nay em cứ thấy cô ấy kỳ lạ thế nào ấy. Năm ngoái trong đại thọ của bà nội, cô ấy lại là người đầu tiên rời khỏi bữa tiệc, hơn nữa ngồi chưa được bao lâu, nghe một cuộc điện thoại đã chạy mất.” Thủy An Lạc vừa lật sách vừa nói.
Sở Ninh Dực dựa lưng vào ghế, xem số liệu trên màn hình máy tính, “Là rất kỳ mới đúng.”
“Thân là anh họ mà anh không quan tâm một chút xem sao à?” Thủy An Lạc nói, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn dòng người bên ngoài.
“Ừ, để mai anh sai người kiểm tra xem.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Tâm trạng tốt hơn rồi thì đi ăn chút gì đi.”
“Không muốn ăn.” Thủy An Lạc tựa đầu vào cửa sổ.
“Tổng giám đốc, ngài James tới, có thể mời ngài ấy vào bây giờ không ạ?”
Thủy An Lạc nghe thấy giọng bên đó, nhíu mày hỏi: “Trưa mà vẫn phải làm việc à?”
“Ừ, anh bận việc chút, em nhớ đi ăn cơm đi đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền dập điện thoại, gật đầu với thư ký, đồng ý mời người vào.
“James?” Thủy An Lạc nhìn điện thoại của mình, là anh của Janis sao? Thủy An Lạc tự vui nghĩ, ngược lại tâm trạng cũng tốt hơn một chứ.
Sở Ninh Dực đặt điện thoại xuống, sau đó đứng dậy nhìn người đàn ông đang bước vào.
James William, trước ngày hôm qua Sở Ninh Dực không hề biết gì đến người đàn ông này.
Anh ta là người gốc da trắng, sống mũi cao thẳng, da trắng nõn, mắt sâu.
“Sở tổng.” James cười, lên tiếng.
Sở Ninh Dực đi ra khỏi bàn, bảo thư ký đi rót nước.
James quan sát kỹ lưỡng văn phòng của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nheo mắt, nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ gì.
“Anh James, mời ngồi.” Sở Ninh Dực nói. Vốn muốn hai người cùng ngồi xuống sofa đôi, nhưng cuối cùng lại chọn chiếc ghế đơn, nhưng cũng không để lộ ra suy nghĩ của mình.
James ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực, khóe môi nhếch lên, ngồi xuống phía đối diện với Sở Ninh Dực.