Đây là vấn đề lớn.
Kiều Nhã Nguyễn đang định nói gì đó lại bị Sư Hạ Dương kéo lại.
“Công chúa Lisa, chuyện này chúng tôi sẽ đưa ra quyết định tốt cho cả hai nước, nhưng giờ cô không thể đưa người đi được.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
“Anh được lắm.” Lisa nghiến răng nói. Sau đó cô ta liền cầm điện thoại của mình lên, nói một tràng gì đó mà họ nghe không hiểu.
Sau khi Lisa dập máy, điện thoại đang đặt trên bàn của Sư Hạ Dương vang lên. Anh ta quay lại nhận điện thoại.
Không biết người bên kia nói gì, sắc mặt Sư Hạ Dương có chút khó coi, nhưng anh ta vẫn đứng thẳng người, giọng điệu kiên quyết nói, “Rõ, đảm bảo chấp hành mệnh lệnh.”
“Kẻ đê tiện suy cho cùng vẫn là kẻ đê tiện thôi, có thế nào cũng không thể trở nên cao quý được.” Lisa liếc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, trào phúng nói.
Sư Hạ Dương đi tới, nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn, “Thả người.”
“Dựa vào cái gì?”
“Đây là lệnh của cấp trên, chuyện này kinh động tới Bộ Ngoại giao rồi, thả người đi.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn vẻ mặt đắc thắng, kiêu ngạo của Lisa, “Được thôi, người thì cô có thể đưa đi. Nhưng Trung Quốc chúng tôi có một câu nói, tôi phải dạy cho cô biết, đó chính là, không tìm đường chết thì sẽ không chết. Còn có một câu gì ấy nhỉ, gọi là "no zuo no die"* đó.”
* No zuo no die: Không làm không chết.
Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền bỏ đi thẳng.
Cô sợ nếu cứ tiếp tục ở lại, cô sẽ tát thẳng vào mặt cô ta mất.
Lisa nhếch miệng, sải bước tới chặn trước lối đi của Kiều Nhã Nguyễn, “Nhìn thấy chưa, kẻ đê tiện như cô sẽ không bao giờ có thể nắm giữ được vận mệnh đâu. Phong Phong cũng không thể yêu loại người như cô cả đời được.”
Kiều Nhã Nguyễn đè một tay lên cửa, ngẩng lên nhìn vẻ đẹp sắc sảo vì trang điểm của cô ta, “Kể cả Phong Phong có không yêu tôi cả đời thì ít nhất anh ta cũng đã yêu tôi ba năm rưỡi rồi. Mà hiện tại anh ta cũng vẫn đang yêu tôi. Nhưng anh ta ngay đến ba ngày hay ba giây cũng sẽ không yêu cô.”
“Con đê tiện cứng miệng.”
“Được rồi, đừng có nói người khác đê tiện để tôn lên sự cao quý của mình mãi thế nữa, vì cũng chẳng tôn lên nổi đâu.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đẩy cô ta ra, “Vốn tôi cũng đã hết duyên với Phong Phong rồi. Nhưng nếu như chúng tôi tách ra mà làm lợi cho cô quá thì tôi phải suy nghĩ kỹ lại mới được.”
Lisa không tin nổi, trợn tròn mắt, cô ta nói gì cơ?
Sư Hạ Dương nhướng mày, thật không ngờ cô ta lại giúp họ phá vỡ cục diện bế tắc này.
Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng chịu đối diện với chuyện giữa cô và Phong Phong rồi.
Lisa quay lại nhìn Sư Hạ Dương.
Sư Hạ Dương nhún vai, “Quốc gia cũng không quản được chuyện tình cảm cá nhân của người ta.”
Lisa tức giận bỏ đi, cô ta không ngờ mình lại thành ra giúp con nhỏ đó.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Sư Hạ Dương cô liền về thẳng ký túc xá của mình. Triệu Phi Phi cũng đã có mặt ở phòng rồi.
“Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Nhã Nguyễn cậu qua đây cho tôi.” Triệu Phi Phi gọi xong liền kéo cô đè thẳng xuống mép giường, sau đó đưa điện thoại ra trước mắt cô, “Nhìn cho rõ, đây là cái gì?”
Kiều Nhã Nguyễn liếc một cái, sau đó lại nằm xuống, “Anh ta có bệnh.”
“Cậu là mẹ của con gái duy nhất của anh ấy á? Đờ mờ, đờ mờ, Kiều Nhã Nguyễn, rốt cuộc thì cậu có quan hệ gì với nam thần của tôi hả?” Triệu Phi Phi cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi, thế nên cứ chửi bậy suốt.
“Không tính là quan hệ trai gái yêu đương từng lên giường.” Kiều Nhã Nguyễn thờ ơ nói. Cô cũng muốn biết, cô với Phong Phong rốt cuộc được tính là quan hệ gì.
“Từng lên giường? Hai người từng lên giường với nhau rồi á!” Trời ơi, muốn kích thích chết cô sao?