“Không sao.” Phong Phong không định nói rõ.
“Mẹ ơi, có thể cho chị Niệm Niệm ở lại chơi với con được không? Trong nhà chỉ có hai anh trai thối, ghét chết đi được.” Bánh Bao Đậu ngồi trên đùi ba, vừa ăn vừa nói.
Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau cùng ngẩng lên. Tiểu Bảo Bối thì trưng ra dáng vẻ tan nát con tim. Còn Bánh Bao Rau thì chỉ quăng cho em gái mình một ánh mắt lạnh lùng, ghét bỏ.
Thủy An Lạc: “...”
“Chị cũng phải về nhà mình chứ con, không phải con còn có chị Miên Miên đấy sao?” Thủy An Lạc dỗ dành.
“Nhưng chị Miên Miên lúc nào cũng chỉ ở cạnh anh thôi, càng ghét hơn.” Bánh Bao Đậu tủi thân nói.
Thủy An Lạc: “...”
Tiểu Bảo Bối cười, đó là thanh mai của nhóc, tất nhiên là phải ở bên cạnh nhóc rồi.
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, thế này đúng là hết cách thật.
Sau bữa tối, Tiểu Sư Niệm phải về, Bánh Bao Đậu tủi thân nằm trong lòng mẹ.
Ai bảo trong nhà có mỗi bé là con gái chứ, thế nên những thứ các anh chơi bé chẳng thích cái nào cả.
Tiểu Sư Niệm hứa sẽ còn đến chơi với bé, thấy vậy Bánh Bao Đậu mới chịu gật đầu.
Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Sư Niệm xuống nhà, Phong Phong cũng đi theo sau.
Nhưng vừa mới xuống tới nơi, Phong Phong lại không lên xe cùng.
“Răng Mềm, anh còn chút việc cần giải quyết, không về cùng em được.” Phong Phong lên tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
Kiều Nhã Nguyễn đánh giá anh ta một lượt, vốn muốn hỏi sao thế, nhưng lại lười mở miệng, anh ta thích làm gì đều là tự do của anh, không phải vậy sao?
Nghĩ vậy, Kiều Nhã Nguyễn liền mở cửa lên xe.
“Này, Răng Mềm, em không hỏi một chút xem anh muốn làm gì à?” Phong Phong có chút tổn thương.
Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, lạnh lùng liếc anh ta một cái, “Có liên quan gì tới tôi không?”
Phong Phong: “...”
Chạnh lòng ghê, đúng là chạnh lòng thật đấy.
Cô gái này đúng là lúc nào cũng ngược anh ta.
Phong Phong nhìn xe rời đi liền hít thở sâu một hơi.
Điện thoại lại vang lên, Phong Phong cúi nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn nhận máy.
“Alo...”
“Thả mẹ cháu ra, đây là mệnh lệnh.” Người bên kia trầm giọng nói.
“Mệnh lệnh?” Phong Phong vừa đi ra ngoài vừa cười lạnh, “Ông ngoại, trong giao dịch của chúng ta không bao gồm cả việc ông có thể ra lệnh cho cháu.”
“Phong Phong, cháu phải biết, nếu để hai quốc gia có xích mích với nhau, người xui xẻo vẫn là cô gái mà cháu để ý tới thôi.” Bá tước lạnh lùng nói.
“Ông ngoại, ông đang muốn vi phạm lời hứa của mình ạ? Thời gian năm năm còn chưa tới. Trong năm năm này, ông tuyệt đối không được xen vào bất cứ chuyện gì của cháu.”
“Nhưng chuyện này đã liên quan tới vấn đề tôn nghiêm của nước M rồi.” Giọng Bá tước ngày càng lạnh hơn.
“Đấy là vì ông không giữ đúng lời hứa với cháu, tại sao Lisa lại tới đây? Nếu không có sự ngầm cho phép của ông, cô ta có thể xuất hiện ở đây được sao?” Phong Phong gằn từng chữ nói, “Nếu như ông muốn phá vỡ quy tắc trò chơi này, vậy cháu sẽ chơi với ông đến cùng.” Nói rồi Phong Phong lập tức dập diện thoại.
Trong nhà để xe vẫn còn vang vọng tiếng nói của anh ta.
Nhưng Phong Phong đã nhanh chân rời khỏi đây rồi.
***
Đường về doanh trại càng lúc càng hoang vu.
Tiểu Sư Niệm bám vào lưng ghế than thở.
Kiều Nhã Nguyễn vốn đang nghĩ về chuyện của Phong Phong, nhưng nghe thấy tiếng thở dài của cô bé, cô không nhịn được bật cười, “Sắp về gặp ba rồi mà con không vui sao?”
“Vui chứ ạ, nhưng phải xa Ba Đẹp Trai Haiz, con yêu Ba Đẹp Trai mất rồi.” Tiểu Sư Niệm tỏ ra bất đắc dĩ nói, cái tay vẫn còn chống xuống cái cằm nhỏ của mình đăm chiêu.
“Anh ta tốt vậy sao?” Phong Phong thích trẻ con, chuyện này nằm ngoài suy đoán của cô.
Tiểu Sư Niệm đảo đảo cặp mắt to tròn. Bé phải nói đỡ cho Ba Đẹp Trai thế nào mới tốt nhỉ?