Phong Phong chạy tới, nắm lấy cánh tay cô: “Nhã Nhã, em sao thế?”
“Đừng động vào tôi!” Kiều Nhã Nguyễn bỗng như phát điên, hét lên.
Tiếng hét của cô như lấn át hết tiếng âm lượng cố tình được bật to kia.
Cách đó không xa, Tiểu Sư Niệm đang mua kẹo bông nghe thấy cũng bị giật mình, vội cầm kẹo bông chạy về.
“Mẹ Xinh Đẹp, mẹ sao thế?” Tiểu Sư Niệm lo lắng hỏi.
Phong Phong cúi xuống nhặt điện thoại lên, tắt video đi.
“Rốt cuộc em sao vậy?” Phong Phong hỏi lại.
Kiều Nhã Nguyễn toát hết mồ hôi ngồi xuống, cuối cùng lắc đầu.
“Không sao, tôi mệt quá thôi.” Chỉ vì cô quá mệt nên mới nghĩ linh tinh.
“Aiya, tôi còn tưởng là ai cơ? Hóa ra là cô à.”
Kiều Nhã Nguyễn vừa dứt lời liền có một âm thanh cay nghiệt vang lên.
Cô ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt trào phúng của Thủy An Kiều.
“Thủy An Kiều?” Kiều Nhã Nguyễn cắn răng nói.
Bốn năm không gặp, trông cô ta không hề thay đổi, chỉ có điều trang điểm đậm hơn, chiếc váy liền thân đỏ rực làm nổi bật cả màu son môi đỏ chót của cô ta, trông như một con khốn diêm dúa.
Nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại nghĩ cái này không thể tính là diêm dúa được, chỉ có thể gọi con khốn thôi.
“Xem ra bạn của con tạp chủng kia cũng giỏi quyến rũ đàn ông đấy nhỉ. Phong Ảnh đế, anh đúng là chẳng kén chọn gì cả, đến loại phụ nữ này mà cũng thích được à.” Thủy An Kiều tủm tỉm nói.
Phong Phong khẽ biến sắc, anh ta kéo Kiều Nhã Nguyễn ra sau lưng mình, “Thủy An Kiều, tôi thật sự muốn biết tên đàn ông nào mù mà lại thèm để ý tới con khốn diêm dúa bị cả Sở Đại lẫn An Tam vứt bỏ như cô đấy. Không đúng, không thể tính là diêm dúa được, nhiều nhất cũng chỉ là con khốn mà thôi.”
Phong Phong mở miệng ra cũng độc mồm, nhưng phải xem xem là với ai.
“Anh!”
“Các người là ai? Dựa vào cái gì mà nói mẹ cháu như thế hả?” Đứng bên cạnh Thủy An Kiều là một cô bé hơn ba tuổi, cũng mặc một chiếc váy màu đỏ, trông khá là đanh đá.
Cô bé kia nói rồi đi thẳng tới đẩy Phong Phong một cái.
“Đừng có động vào ba tao.” Tiểu Sư Niệm thấy có người đẩy ba mình, liền khua cây kẹo bông vào mặt cô bé kia.
“A a a...” Cô bé kia hét lên, đây là cái gì, dính dính nhơm nhớp kinh chết đi được.
Tiểu Sư Niệm vỗ vỗ tay mình, cao hơn bé thì sao chứ, cũng đâu có nhanh hơn bé đâu, nói gì cũng uổng công thôi.
“Tao cảnh cáo mày, đừng có như mẹ mày, thành con bé đanh dá. Nếu không tao thấy mày lần nào tao đánh mày lần đó đấy.” Tiểu Sư Niệm gân cổ lên đe dọa.
Ở nhà trẻ bé “cầm trịch” luôn cả bọn đấy, giờ ai dám động vào ba mẹ bé, xem bé có đánh chết nó không.
Bé gái kia khóc lóc ầm lên. Thủy An Kiều tức giận nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Đúng là con gái của bạn của con tạp chủng kia, cũng chỉ là đồ vô giáo dục thôi.”
“Thủy An Kiều, lúc cô về đây quên mang theo não à? Ai là tạp chủng tự cô không biết chắc? Thủy Mặc Vân chỉ có một đứa con gái tên là Thủy An Lạc, chứ không phải là Thủy An Kiều cô!” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nói, có vẻ như chuyện ban nãy cũng đã dịu xuống.
Đứa bé kia cậy kẹo bông trên mặt ra, tức giận nhìn Tiểu Sư Niệm, vung tay muốn đánh lại.
Tiểu Sư Niệm không ngờ con nhỏ ngốc nghếch này lại đánh trả nhanh như vậy thế nên không tránh kịp, bị nó đẩy ngã, có điều bé gái kia cũng chẳng được yên, bị Tiểu Sư Niệm kéo cùng ngã xuống đất.
“Niệm Niệm.”
“Mạch Thụy~”
Phong Phong bế Tiểu Sư Niệm lên, tức giận nhìn Thủy An Kiều cũng đang đỡ bé gái kia dậy: “Thủy An Kiều, được lắm.” Nói rồi anh ta bế Tiểu Sư Niệm, đưa Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi đây.