Lúc Phong Phong xoay người định đi, lại bị Sư Hạ Dương gọi lại.
Phong Phong quay đầu lại, sắc mặt chẳng tốt lành gì.
“Tôi và Nhã Nguyễn đều phải tham gia đợt tập diễn, kéo dài hai tháng. Hai tháng này có thể làm phiền anh chăm sóc con gái tôi được không?” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Bảo anh giúp chăm sóc con gái?
Con gái của Kiều Nhã Nguyễn và kẻ khác?
Thấy anh giống kẻ không dưng tự đi ngược đãi bản thân lắm à?
Tiểu Sư Niệm chớp chớp đôi mắt to của mình, trước đây ba đều giao bé cho chú cảnh vệ cơ mà, hôm nay sao lại giao bé cho chú lạ lạ này nhỉ.
“Đại úy Sư đang khoe khoang đấy à?” Phong Phong lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ mong anh có thể giúp tôi chăm sóc con gái thôi, hai tháng thôi là được rồi.” Sư Hạ Dương lại mở lời.
“Chú ơi cháu dễ nuôi lắm, cháu sẽ tự mình mặc quần áo, ăn và tắm. Chú chỉ cần cho cháu một chỗ để ở là được rồi.” Tiểu Sư Niệm nhanh nhảu nói.
Từ nhỏ đã lớn lên ở quân doanh, hơn nữa lúc ở bên cạnh ba, bé cũng đã sớm học được cách tự lập.
Phong Phong nhìn cô bé trắng trẻo xinh xắn kia, lại không thể thốt ra câu từ chối.
Bé con này rất giống Sư Hạ Dương, không có điểm nào giống Kiều Nhã Nguyễn cả.
“Làm phiền anh rồi.” Sư Hạ Dương buông con gái xuống.
Tiểu Sư Niệm vung bàn tay nhỏ xíu chào ba mình, lại chạy tới bên cạnh Phong Phong, “Cháu chào chú, cháu là Sư Niệm, Sư trong sư phụ, Niệm trong tưởng niệm ấy ạ~”
Phong Phong cúi đầu nhìn cô nhóc này, nhìn qua có vẻ lớn hơn hai đứa nhỏ nhà Sở Ninh Dực một chút.
Lớn hơn một chút?
Phong Phong thoáng giật mình, bỗng bắt được thứ mà anh không bắt được trong đầu.
Phong Phong ngồi xổm xuống, nhìn cô bé, “Cháu mấy tuổi rồi?”
Anh hỏi có chút kích động. Kiều Nhã Nguyễn đi ba năm, cho dù có sinh con cũng chỉ có thể hơn hai tuổi một chút mà thôi.
Tiểu Sư Niệm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói: “Cháu ba tuổi, đã lớn rồi, cho nên phải tự chăm sóc mình, sẽ không gây phiền phức cho chú đâu ạ”
Cô bé nghĩ là chú sẽ sợ mình làm phiền tới chú.
Ba tuổi!
Ba tuổi!
Cho nên đứa bé này không thể nào là do Kiều Nhã Nguyễn sinh ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tim của anh như từ tầng mười tám địa ngục lên đến chín tầng mây.
Ánh mắt Phong Phong nhìn cô bé lúc này cũng dịu dàng hơn vài phần, vươn tay vuốt cái đầu nhỏ của cô nhóc: “Cháu không biết chú, sao dám đi theo chú?”
“Ba sẽ chỉ giao Niệm Niệm cho người ba tin tưởng. Ba tin thì Niệm Niệm sẽ tin.” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc nói, “Trước đây ba và Mẹ Xinh Đẹp lúc bận đều gửi Niệm Niệm cho chú cảnh vệ, Niệm Niệm thực sự rất nghe lời.”
Phong Phong nhìn cô bé con đang sốt ruột giải thích, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Rõ ràng mới ba tuổi, sấp sỉ mấy đứa nhỏ nhà họ Sở thôi, nhưng ba đứa kia được Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cưng chiều mà lớn lên. Cô bé này có ba nhưng vẫn phải ăn cơm trăm nhà, ngủ trăm giường.
Phong Phong ôm Tiểu Sư Niệm đứng dậy, “Được rồi, chú đưa cháu về nhé.”
Tiểu Sư Niệm nghiêm túc gật đầu: “Niệm Niệm sẽ rất nghe lời, rất nghe lời, nếu chú thích Mẹ Xinh Đẹp của cháu, cháu có thể giúp chú cưa Mẹ Xinh Đẹp đó.” Tiểu Sư Niệm tỏ ra thần bí nói.
Bé con này... đúng là một đứa nhóc tinh quái.
Phong Phong ôm cô bé lên xe, đặt xuống bên cạnh ghế lái, còn điều chỉnh lại dây an toàn cho cô nhóc. Anh cũng không biết là mình có thể đối xử với một đứa bé dịu dàng đến vậy.
“Sao cháu lại biết chú thích Mẹ Xinh Đẹp của cháu?” Phong Phong đưa tay xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
“Tivi hay diễn như vậy mà, chú, muốn cưa một người phụ nữ giỏi giang như Mẹ Xinh Đẹp của cháu thì mặt chú phải dày mới cưa được.”