Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, sao cô lại biết à?
Chính là vì cái tên Phong Phong không biết xấu hổ kia đấy, tên đó chỉ sợ cô không học được cho nên cố tình nói đi nói lại anh ta thích ăn cái gì.
“Chẳng phải mấy người bệnh đều ăn mấy thứ này sao?” Kiều Nhã Nguyễn kiếm bừa một cái cớ qua loa, sau đó thì không nói chuyện nữa.
Triệu Phi Phi cũng không nghĩ nhiều mà bắt đầu lục tìm đồ ăn vặt của mình.
Tiếng bàn luận trong hành lang bệnh viện rất ồn ào, hầu hết đều nói về chuyện của Phong Ảnh đế, chỉ có điều tất cả bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài mà thôi, hiện tại bất cứ ai cũng không được vào trong.
Có vẻ như chuyện lần này cũng được giải quyết rồi, dẫu sao Sở Thị cũng đưa ra nhiều tiền bồi thường như vậy lại cộng thêm việc người bị hại không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên sự việc được xử lý rất nhanh.
Kiều Nhã Nguyễn cùng Triệu Phi Phi đi tới cửa cũng không nói gì thêm, người đứng canh cửa đã mở cửa cho hai người họ đi vào.
Một tay Triệu Phi Phi xách đồ ăn vặt còn một tay xách cơm tới, cô nhịn không được tò mò: “Từ khi nào mà quân trang của bọn mình còn có công hiệu này thế?”
Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Lúc này Phong Phong đã tỉnh lại, hoặc nói đúng hơn là từ sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi thì anh ta chưa hề ngủ, anh ta chỉ gọi một chú điện thoại rồi cứ nằm chờ cô đến.
Triệu Phi Phi vào thăm người đang nằm trên giường bệnh thì kích động không thôi. Đây là Phong Phong đấy, là Phong Phong đấy!
Đây là lần đầu tiên cô nàng được trông thấy người thật, tuy rằng đang bị thương nhưng vẫn đẹp trai quá đi.
Triệu Phi Phi kích động nắm lấy cánh tay của Kiều Nhã Nguyễn: “Phong Ảnh đế, chào... chào anh! Tôi thích xem phim của anh từ lúc còn học trung học lận. Tôi là fan trung thành của anh đấy, thật đấy!”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn cánh tay sắp bị bóp nát của mình, đây chính là fan não tàn trong truyền thuyết đấy hả!
Phong Phong hơi nheo mắt lại nhìn hai cô gái đang mặc quân trang đứng trước mặt mình.
Anh ta hoàn toàn không ngờ được cô sẽ nhập ngũ, lại càng không ngờ được lúc cô trở về thì đã là Thiếu tá rồi.
“Chào cô.”
Tuy rằng Phong Phong đang bị thương nhưng anh ta mở miệng chào hỏi nghe vẫn tao nhã như thường.
Đúng, chính là cái vẻ tao nhã đó, đã thế còn thêm một nụ cười nữa.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cái tên này trở nên tốt tính từ lúc nào thế.
Tâm hồn bé nhỏ của Triệu Phi Phi lập tức rung rinh, nam thần cười lên thật đẹp quá đi!
“Chuyện là, nam thần à, chúng tôi tiện đường mua cơm tối cho anh này, anh ăn nhiều một chút! Còn nữa, chuyện Nhã Nguyễn ngộ thương đến anh thì anh xem...” Triệu Phi Phi tuy là mê trai những không ngốc đến mức quên luôn mục đích tới đây của mình.
Phong Phong hiện không thể ngồi dậy nên chỉ có thể liếc mắt qua.
Nhưng khi nhìn đến cơm tối có những cái gì thì ánh mắt anh ta lập tức sáng lên.
Cháo gạo kê, canh xương heo, đều là món anh ta thích.
Phong Phong nghĩ một hồi rồi ngẩng lên nhìn Kiều Nhã Nguyễn, đáng tiếc cô chỉ cho anh ta một ánh mắt lạnh như băng.
Phong Phong nghĩ, cô có lạnh nữa anh ta cũng không sợ, anh ta có thể sưởi ấm cho cô là được rồi.
“Theo tôi thấy thì không phải là ngộ thương! Lực đánh của Thiếu tá Kiều cũng chẳng phải là lực đánh khi ngộ thương đâu!” Phong Phong hờ hững nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Kiều Nhã Nguyễn.
Triệu Phi Phi có chút xấu hổ, cô nàng lại nói: “Không phải, không phải đâu, thật sự chỉ là ngộ thương thôi, chúng tôi đều là lính cho nên động chân động tay cũng không biết nặng nhẹ, vậy nên có khả năng...”
“Cũng không phải là tôi không thể tha thứ được cho cô ấy.” Phong Phong bỗng nói, trong thanh âm khàn khàn có chút ý cười.
“Anh nói, anh nói đi...” Triệu Phi Phi vội vàng nói, phải biết rằng bọn cô chỉ có gần hai tháng thôi đó.
Nếu không thì Kiều Nhã Nguyễn không thể tham gia quân diễn được, chuyện đó đồng nghĩa với việc cũng không thể vào bộ đội dã chiến, đến lúc đó thì phải làm sao đây?