Sau khi có kết quả, Mặc Lộ Túc đưa Thủy An Lạc đến tòa án để nộp chứng cứ mới, cũng coi như là chính thức lập thành án luôn.
Rời khỏi tòa án, Thủy An Lạc mỉm cười nhìn Mặc Lộ Túc: "Được rồi, đàn anh cứ về trước đi! Phí lập án hôm nay em sẽ trả lại cho anh sau."
"Chuyện tiền nong thì không cần gấp, chờ em ổn định xong xuôi rồi nói sau, để anh đưa em về." Mặc Lộ Túc đã mở xong cửa xe.
"Bíp..."
Một tiếng còi xe đột nhiên vang lên, Thủy An Lạc không nhịn được quay đầu nhìn lại.
"Em Đẹp Gái, đi thôi. Bạch Nhị đang đợi em kìa." An Phong Dương hạ kính xe xuống rồi nói với ra với Thủy An Lạc đang đứng bên kia đường.
Thủy An Lạc hơi nhíu mày, An Phong Dương mà lại đích thân đến đón cô à, thật hiếm thấy.
"Anh của em tới đón rồi, em đi trước nhé." Thủy An Lạc vừa nói vừa nhanh chóng bế con trai chạy qua đó, sau đó lên xe.
An Phong Dương nhếch môi nhìn Mặc Lộ Túc, trong nụ cười mang theo mấy phần thách thức. Đây là cô gái của anh em anh, sao có thể để gã đàn ông khác ngấp nghé hy vọng được. An Phong Dương kéo kính xe lên, sau đó ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc ngồi ở ghế sau, anh vươn tay ra sờ sờ mặt Tiểu Bảo Bối: "Gọi chú Ba đi."
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn rồi gạt tay An Phong Dương ra: "Muốn gọi cũng phải gọi mẹ trước đã nhé." Đáng tiếc là bé con nhà mình còn chưa biết nói, chỉ biết có ê a ngôn ngữ sao hỏa thôi.
An Phong Dương khởi động xe, cau mày nói: "Có việc gì thì em còn có thằng anh này cơ mà, đừng có không hơi đâu đi tìm thằng đàn ông khác. Nếu không người ta lại nghĩ em có ý với họ đấy."
"Anh nói linh tinh cái gì thế, với cả đây là đàn anh của em chứ có phải người khác đâu." Thủy An Lạc vừa dỗ dành con trai vừa nói.
"Thủy An Lạc, em đúng là một đứa ngốc hết thuốc chữa, còn ngu hơn cả Sở Đại nhà em nữa ấy." An Phong Dương bất lực nói.
Một đứa thì trẻ trâu, một tên thì chảnh chó.
Đột nhiên, An Phong Dương cảm thấy chắc sau này sẽ còn rất nhiều kịch hay cho anh xem nữa đây.
Lại nhắc đến Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc cúi đầu ủ rũ nói: "Anh ta chẳng có quan hệ gì với em cả."
An Phong Dương hơi sững lại, nhưng một lúc sau lại cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
"Em Đẹp Gái này, thật ra thì Sở Ninh Dực đi là đi thế thôi chứ vẫn để tâm đế chuyện này lắm đấy." Hiếm lắm mới thấy An Phong Dương có lòng tốt giải thích hộ người ta một câu.
"Là để ý xem em đã đi chưa, là sợ em quấn lấy anh ta không buông chứ gì! Anh Xinh Trai, em hiểu cả mà." Thủy An Lạc cười tự giễu: "Anh có nhắn với Sở Ninh Dực thì bảo với anh ta, anh ta có thể về được rồi, bởi vì em cũng sắp đi rồi."
"Đi?" An Phong Dương loạng choạng khiến xe đánh một đường chữ S trên đường, nhưng may mà nhanh chóng ổn định lại được.
"Anh làm gì thế hả!" Thủy An Lạc hoảng hốt nói, một tay đỡ lấy đầu của Tiểu Bảo Bối, suýt nữa thì đập vào đầu con trai cô rồi.
"Xin lỗi." An Phong Dương vừa nói vừa cẩn thận dừng lại trước đèn đỏ, sau đó lập tức ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc: "Sao lại phải đi?"
"Thôi đi, giả vờ giả vịt cái gì?" Thủy An Lạc lạnh lùng nói: "Chuyện mấy người nói hôm đó em đều biết cả rồi. Anh ta mặc kệ ba em không phải chỉ vì muốn đá em đi sao? Nói cứ như thể em quấn chặt lấy anh ta không buông không bằng." Thủy An Lạc nói đến đây thì thấy sống mũi cay cay, chắc là vì cảm thấy tủi thân trong lòng.
An Phong Dương cau chặt mày, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Là do em nghe được cái gì đó cho nên sau khi Sở Ninh Dực rời đi, em mới không liên lạc gì với cậu ta hả?" Có vẻ như anh hiểu vấn đề gì xảy ra giữa Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực rồi, mà chuyện Thủy An Lạc nói chắc chắn là mấy lời bọn họ nói ở quan bar bị người ta ghi âm lại.
"Sao em phải liên lạc với anh ta chứ, em có bị điên đâu." Trong giọng nói của Thủy An Lạc đã có chút nghèn nghẹn.