Nước Mỹ, California.
So với thành phố A đang mưa to gió lớn thì thời tiết của California phải nói là quang đãng hết sức.
Trong một khu biệt thự hạng sang ngập tràn hơi hướm lãng mạng. Sở Ninh Dực ngồi bên cửa sổ nhìn ra biển lớn phía bên ngoài, trong mắt mang theo vẻ băn khoăn nhàn nhạt, không biết giờ cô ngốc kia thế nào rồi? Lấy được cổ phần rồi chắc cô sẽ vui lắm nhỉ.
Sở Ninh Dực lật lật di động trong tay mình, đã hai ngày hai đêm rồi mà cô chẳng gọi cho anh lấy một cuộc. Cảm giác trong lòng Sở Ninh Dực lúc này khó mà diễn tả được bằng lời, cứ như thể đang nghẹn một cục túc. Cô ngốc đó không gọi điện cho anh thì tất nhiên anh cũng sẽ không gọi cho cô.
"Ninh Dực." Giọng nói nhã nhặn của một cô gái vang lên, tiếp đó một chén trà xanh được đặt vào tay anh.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, là trà Minh Hoàng, bên trên mặt nước còn nổi vài lá trà tươi mát.
"Hồi trước em tới Phật Sơn tìm được loại trà này, vẫn muốn gửi cho anh nhưng không có cơ hội. Anh thử xem thế nào, đây là loại trước đây anh thích uống nhất đấy!" Cô ta dịu dàng nói, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sở Ninh Dực
Viên Giai Di - siêu mẫu thế giới, cao 1m81 dáng người cao gầy, lông mày lá liễu, sống mũi cao dọc dừa, thêm một đôi môi anh đào nhỏ nhắn và đôi mắt to hơi xếch nơi khóe mắt.
Cô ta đang mặc một chiếc váy trắng tinh, mái tóc dài buông xõa xuống vai, vừa ngồi xuống liền vắt chéo chân, để lộ ra cặp chân vừa thon dài vừa trắng.
Sở Ninh Dực đưa tay nâng chiếc tách tráng men rạn* tinh xảo lên nhấp một ngụm.
*Đồ sứ cổ hay đồ sứ TQ nói chúng hay có có những đường rạn mảnh như như sợi tóc, có thể do cố tình tạo ra nhờ sự thay đổi nhiệt độ đột ngột trong khâu cuối cùng khi nung hoặc là do sử dụng nhiều mà hình thành.
"Show catwalk rất thành công." Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng.
"Là vì có anh đấy." Viên Giai Di hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên một tia khổ sở, vì có anh ở đây nên em mới muốn thể hiện những gì tốt nhất của mình ra cho anh thấy.
Giấu đi vẻ đau khổ, Viên Giai Di cầm lấy di động trong tay Sở Ninh Dực rồi chu chu miệng nói: "Anh đã nói mấy ngày này sẽ ở bên em cơ mà! Cái này em sẽ tịch thu, nếu không thì điện thoại của anh sẽ kêu không ngớt mất thôi."
Sở Ninh Dực nhìn di động bị người ta lấy đi, nhất thời cảm thấy có chút mất mát trong lòng, nhưng lại không nói ra được là vì sao.
"Sau buổi trình diễn lần này, em có dự định gì không?" Sở Ninh Dực không phản đối việc Viên Giai Di lấy di động của mình, anh chỉ ngẩng đầu hỏi sang chủ đề khác.
"Rời sân khấu rồi em cũng không biết mình có thể làm gì nữa? Em nói em sẽ về bên cạnh anh, thì anh sẽ..."
"Giai Di, trên đời này thì một khi đã quyết định làm gì đó thì không còn đường quay đầu lại nữa đâu." Sở Ninh Dực cắt ngang lời cô ta.
Sở Ninh Dực đã từng hy vọng Viên Giai Di có thể vì mình mà từ bỏ ánh hào quang của sân khấu, nhưng Viên Giai Di lại càng hy vọng Sở Ninh Dực có thể ủng hộ sự nghiệp của cô ta.
Nhưng khi đó bọn họ vẫn còn quá trẻ, không ai chịu nhường ai, rồi đến cuối cùng cũng chỉ đành mỗi người một ngả.
Chính vì vậy mà Sở Ninh Dực hoàn toàn không có bất cứ mong đợi gì vào hôn nhân cả.
Viên Giai Di đang nói dở thì bị chặn mất lời, trong lòng chỉ còn lại một cơn đớn đau.
"Em chỉ nói vậy thôi mà." Viên Giai Di cười nhẹ rồi đưa tay sờ chân mình: "Anh nói xem, nếu em không thể đứng lên được nữa thì liệu đó có phải là báo ứng không? Anh không để em lên sân khấu là vì muốn tốt cho em, nhưng em lại vẫn cứ cứng đầu muốn đi."
"Bác sĩ đã nói rồi, nếu là trong cuộc sống hằng ngày thì sẽ không có vấn đề gì cả." Sở Ninh Dực hơi cau mày nói, lần này anh đến đây cũng là vì biết được bệnh tình của Viên Giai Di trở nặng, mà Viên Giai Di lại hy vọng anh có thể xem lần trình diễn thời trang cuối cùng của cô ta.
Viên Giai Di tiếp tục cúi đầu sờ chân mình, khớp xương hông phát triển không đầy đủ chỉ có một biện pháp chữa trị duy nhất là phẫu thuật. Nhưng người kiêu ngạo như cô ta thì làm sao có thể cho phép cơ thể mình có vết sẹo được, cơ mà nếu như không phẫu thuật thì có lẽ cả đời này cô ta sẽ không thể đứng dậy được nữa.
"Ninh Dực, mấy ngày nay anh đang nhớ ai sao?" Viên Giai Di bỗng lên tiếng hỏi, những ngày qua cô ta luôn thấy Sở Ninh Dực cầm di động ngẩn người ra đó, có vẻ như muốn gọi đi nhưng lại như đang đợi chờ điện thoại của ai đó.