“Đó gọi là "tiên hạ thủ vi cường" đấy.” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Kiều Nhã Nguyễn cố nhịn cười.
“Sở tổng nói sẽ tổ chức hôn lễ sớm, vào tháng sau luôn à?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng hỏi.
“Ừ, tao cũng không biết là tại sao nữa, đã nói là tháng sáu rồi, giờ tự nhiên lại tổ chức sớm.” Thủy An Lạc thắc mắc, rồi lại nằm xuống.
Sắc mặt nhợt nhạt của Kiều Nhã Nguyễn liện lên chút khác lạ, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại như cũ.
“Chắc sợ mày ra ngoài hại người khác đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô cầm gối đập Kiều Nhã Nguyễn: “Giờ mày cùng một giuộc với họ luôn rồi đúng không.”
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ra đỡ lấy cái gối, “Tổ chức hôn lễ sớm cũng tốt, chứng tỏ là Sở tổng cũng rất để ý tới mày chứ sao.”
Thủy An Lạc nghe vậy bĩu môi, rồi lại ngồi dậy, “Tao đi đây, thầy nói mười rưỡi còn có bệnh nhân nữa, tao phải đi theo.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, nhìn theo Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh.
Cô hơi cúi đầu, không khỏi thở dài một tiếng, hy vọng Thủy An Lạc sau này biết chuyện rồi sẽ không hận mình.
***
Trong lúc Sở Ninh Dực chuẩn bị đám cưới. Kiều Nhã Nguyễn cũng đã gửi công văn lên. Sư Hạ Dương chỉ bảo cô chờ tin, cũng không nói chuyện gì khác nữa.
Sở Ninh Dực đặt riêng áo cưới ở Pháp, nhưng còn trang phục cổ truyền thì vẫn được người của thành phố A bản địa làm.
Lúc này Sở Ninh Dực bận việc nên đành phải nhờ Kiều Nhã Nguyễn đi xem đồ cưới cổ truyền cùng Thủy An Lạc.
“Em tự đi cũng được mà.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối theo Sở Ninh Dực xuống lầu.
Vào thang máy rồi, Sở Ninh Dực quay lại lạnh lùng liếc vợ mình một cái, “Bộ đồ đó mấy chục vạn lận, anh sợ em lại đốt mất đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh đâm em một nhát như vậy có thật sự ổn không hả?
Lúc Sở Ninh Dực đưa hai người xuống lầu thì đúng lúc Kiều Nhã Nguyễn cũng tới.
Sở Ninh Dực giao Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối cho Kiều Nhã Nguyễn, “Chắc tầm khoảng mười một giờ tôi qua, trước đó cô trông coi tay cô ấy hộ tôi là được rồi.”
Kiểu Nhã Nguyễn tỏ ý đã nhận: “Sở tổng cứ yên tâm, tôi thuyệt đối sẽ trông kỹ nó. Tiểu Bảo Bối còn biết nghe lời hơn nó nhiều.”
Thủy An Lạc: “...”
Bạn thân và chồng cùng bắt tay vào tính kế cô, mẹ nó muốn chơi trò gì đây hả.
“Đừng nói như kiểu tao chỉ biết gây họa như thế được không hả?” Thủy An Lạc tức giận phản bác.
“Người ngay đến cả hộ khẩu còn dám đốt thì còn gì không thể làm nữa?” Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói, rồi lại đẩy Thủy An Lạc lên xe, “Đi mau lên không lát lại tắc đường bây giờ.”
“Sao tao cứ có cảm giác việc kết hôn của tao mà mày còn tích cực hơn cả tao vậy nhỉ?” Thủy An Lạc đang nói dở đã bị Kiều Nhã Nguyễn đẩy lên xe.
Sở Ninh Dực nhìn Kiều Nhã Nguyễn lái xe đi, sau đó mới lên chiếc xe chú Sở vừa đánh tới, “Đi thôi, tới sân bay.”
Kiều Nhã Nguyễn trước giờ lái xe rất thoải mái, nhưng vì hôm nay trên xe có thêm Tiểu Bảo Bối nên cô cũng đi chậm hơn trước.
“Sở tổng nhà mày rõ ràng biết hôm nay sẽ đi thử đồ cưới mà không rút chút thời gian ra à?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.
Thủy An Lạc bế cho Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi mình, nghĩ một hồi rồi nói, “Hôm qua bọn tao nói rõ với nhau rồi, nhưng sáng nay anh ấy lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói phải tới sân bay đón người nên không có thời gian đi với tao.”
“Người nào mà phải đích thân Sở tổng nhà mày đi đón? Bố mẹ chồng mày à?” Dù gì người như Sở Ninh Dực, ngoài vợ con với ba mẹ ra thì ai còn cái quyền bảo anh đích thân đi đón được nữa.
“Không thế nào, ba mẹ chồng tao đều ở thành phố A cả mà. Mẹ tao có tới cũng chẳng cần anh ấy đi đón đâu, ai biết được là anh ấy đón ai chứ?” Thủy An Lạc nói xong lại chơi với con trai tiếp.
“Chậc chậc chậc, thế này là sắp có chuyện rồi đây, có vẻ như hôm nay anh Sở nhà mày sẽ không đến được rồi.” KIều Nhã Nguyễn hóng hớt không ngại lớn chuyện nói.