[Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!]
Một câu nói mà cứ như tiếng sấm vang vọng trong đầu.
Ôi mẹ ơi, sao mấy lời này lại khó nghe như vậy chứ?
Thủy An Lạc lúng túng cười trừ, người đàn ông bị coi chỉ là mây bay này nghe được thì đúng là khó xử thật rồi.
“Anh Sở, anh tắm xong rồi à, sao nhanh thế!” Thủy An Lạc cười trừ.
“Hừ...”
Trái tim của Thủy An Lạc lập tức run lên, cái hừ này của anh Sở không được đúng cho lắm thì phải.
Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối đã ngủ say lên giường rồi chân chó chạy qua cầm lấy máy sấy tóc: “Anh Sở, chốc nữa em có thể đi ra ngoài một lúc được không?”
“Nói với anh làm cái gì? Đằng nào anh cũng chỉ là mây bay thôi mà.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời.
Rào rào...
Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc lập tức vỡ vụn.
Cô thật sự muốn đem mấy câu đang thịnh hành trên mạng “gấu yêu của em” gì đó ra để dỗ dành anh Sở, nhưng cô thật sự không thốt ra nổi mấy câu đó.
Thủy An Lạc vừa giúp Sở Ninh Dực sấy tóc, lại dè dặt nói: “Là vì Phong Phong đó, anh em của anh như vậy anh có biết không?”
“Anh không biết chẳng lẽ anh bị ngu?” Sở Ninh Dực lại đâm vợ nhà mình một nhát.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, là cô bị ngu!
“Chẳng phải Phong Phong lại trêu chọc Lão Phật Gia đó sao? Anh nói xem, em cũng đâu thể để Lão Phật Gia cô đơn một mình ở quán bar chuốc rượu được đúng không nào?”
“Cho nên em đi cùng cô ấy? Thành hai người say?” Sở Ninh Dực vẫn khó ở.
Ầy...
Anh Sở à, anh cứ nói nửa câu trước thôi là được rồi mà!
“Vậy phải làm sao bây giờ? Để Lão Phật Gia một mình ở quán bar cũng đâu có được?” Thủy An Lạc buồn bực nói: “Em nhất định phải đi!”
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, cuối cùng anh cướp lấy máy sấy vứt qua một bên rồi tức giận nói: “Không ngờ cũng có một ngày ông đây phải ghen với một đứa con gái!”
Hở?
Thủy An Lạc sửng sốt một hồi, Sở Ninh Dực đã đi đến tủ quần áo tìm quần áo để ra ngoài.
Thủy An Lạc vui sướng đi qua ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Em yêu anh Sở nhất!”
“Mặt mũi đâu rồi?” Sở Ninh Dực cài nút áo sơ mi nhưng lại không phản bác những lời này.
“Ở trước mặt anh thì em chẳng cần đến da chứ đừng nói đến mặt mũi làm gì!” Thủy An Lạc nói rồi xoay đến trước mặt anh rồi tự tay cài nút áo cho anh.
“Sao anh thích áo sơ mi thế?” Thủy An Lạc nhìn vào cái tủ quần áo chỉ có đúng một kiểu áo sơ mi liền nhịn không được tò mò hỏi.
“Vào trường quân đội rồi ngày nào cũng mặc áo sơ mi, trắng, xanh, xanh, trắng!”
Sở Ninh Dực nói xong thì lông mày nhíu chặt lại, có vẻ không vui.
Nhưng mà Sở tổng thế này thật sự đáng yêu quá đi mất!
Thủy An Lạc cười khanh khách, vậy ra Sở tổng mặc một loại quần áo tới mấy năm rồi mặc đến phát ói luôn rồi sao?
Mà rõ ràng Sở Ninh Dực đã đem Thủy An Lạc trở thành người anh có thể dựa vào trong cuộc sống này cho nên mới nói những lời oan ức như vậy.
Điều này khiến Thủy An Lạc cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Thủy An Lạc giúp anh cài chắc khuy áo rồi mới đi thay đồ của mình.
Có điều Thủy An Lạc vừa mới thay đồ xong liền thấy Sở Ninh Dực đang nói chuyện điện thoại, hình như là đang nói chuyện với George. Người đó chẳng phải là trợ lý của Phong Phong sao?!
Thủy An Lạc đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên rồi đưa nhóc cho thím Vu trông nom.
“Anh gọi cho Phong Phong rồi à?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi. Nếu để Lão Phật Gia biết được cô liên lạc với Phong Phong thì chắc Kiều Nhã Nguyễn sẽ lôi cô ra chém mất!
Sở Ninh Dực nhét điện thoại vào túi, sau đó tự tay ôm lấy Tiểu Bảo Bối: “Đi thôi, em lấy áo khoác đi, ngoài trời lạnh lắm.”
Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của Sở Ninh Dực nhưng trong lòng lại có chút tức giận. Cô có cảm giác cái cổ của mình chắc khó giữ được rồi.